Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 997 - Chương 997: Chắc Chắn Sẽ Lại Có Người Chết

Chương 997: Chắc Chắn Sẽ Lại Có Người Chết

Có vài người qua đường bỗng đi qua trước mặt bọn ta, họ cười trên nỗi đau của người khác:

“Chết thêm vài người nữa mới tốt, như thế giá nhà càng rẻ, bọn ta sẽ mua được nhà ở. Ta gặp được một người phụ nữ bị trầm cảm trên mạng, ngày ngày kêu gào đòi chết, ta khuyên nàng đến đây tự sát, ha ha.”

Nghe thấy thế, bọn ta cau mày, lòng người bạc bẽo, không ngờ lại có thể bạc bẽo đến mức này.

Trình Tinh Hà than thở:

“Mấy mạng người chết không rõ ràng, họ không quan tâm mà còn nghĩ đến chuyện đó? Tham lam hơn cả ta nữa.”

Mấy người cắn hạt dưa nhìn nhau rồi thở dài:

“Thật ra không tính là chết không rõ ràng...Các ngươi chờ đi, có lẽ tối hôm nay sẽ thêm một cái mạng nữa đấy.”

Thế là có ý gì? Các ngươi còn có thể đoán trước được à?

Nhóm người cắn hạt dưa nhỏ giọng nói với ta:

“Các ngươi là người từ bên ngoài đến nên không biết, vì sao những người phụ nữ đó chết mà còn mỉm cười? Nói cho các ngươi biết, ngày trước Hưng Long cung bọn ta đã có một truyền thuyết, trăm năm một lần, ở đây sẽ có vài người phụ nữ chết đi với nụ cười trên mặt, thi thể bị nước xô về bờ, đấy là Thủy Thần nương nương ở dưới sông thiếu người sai sử nên kéo họ xuống làm cung nữ, trong Thủy Thần cung cái gì chả cả, họ không vui sao được!”

“Đúng đấy...Trước đây, có người chết kiểu này thì không dám gọi họ là người chết đâu, mà gọi là thần nữ hết, người trong nhà phải vui vẻ đưa họ về an táng, không được rơi một giọt nước mắt nào, để tránh đắc tội Thủy Thần nương nương.”

Nhóm Trình Tinh Hà nghe thấy mấy chứ “Thủy Thần nương nương” thì đồng loạt nhìn về phía ta.

Tiêu Tương?

A Mãn ăn thịt cô gia để tăng sức mạnh, lẽ nào Tiêu Tương cũng làm chuyện này?

Trăm năm một lần, không đúng, một trăm năm trước, Tiêu Tương hãy còn bị trấn áp ở Thanh Long cục.

Chẳng lẽ là tà vật nào đó mượn danh tiếng của Tiêu Tương đi hại người khác?

Ta hỏi ngay:

“Vừa rồi các ngươi có nói hôm nay sẽ có thêm một người chết nữa?”

“Đó gọi là thần nữ nhập cung, cứ một trăm năm, mỗi bày ngày lại có một người chết, tổng cộng mười bốn thần nữ sẽ phải chết, hiện nay mới được một nửa, bảy cái xác phụ nữ trước đó cũng là cách bảy ngày lại nổi lên một lần. Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ khi thi thể lần trước được phát hiện, các ngươi không tin thì cứ chờ xem, tối hôm nay chắc chắn sẽ lại có người chết.”

Lúc này có không ít nhân viên quản lý đến đuổi nhóm người kháng nghị đi, mấy người cắn hạt dưa nhìn sắc trời rồi phủi vỏ hạt dưa trên người đi, nói bây giờ chợ bắt đầu giảm giá rồi, phải đi mua thức ăn về nấu cơm.

Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan nghe thấy chuyện này có liên quan đến Tiêu Tương, sợ đây là vảy ngược của ta nên không dám mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Chúc trọc không biết chuyện, còn tường bọn họ nghe kể về “Thủy Thần” thì sợ rồi, hắn cười khẩy:

“Nếu các ngươi sợ hãi thì giờ về vẫn còn kịp, chậm chân là văn phòng của Tứ Tượng Hội đóng cửa.”

Ta nhìn về phía mặt nước, trong lòng tự nhủ, bất luận thứ đó là cái quái quỷ gì, đầu tiên nó giết hại con người, thứ hai nó còn bôi nhọ Tiêu Tương, tuyệt đối không thể tha cho nó được.

Nhưng nghĩ đến đây, một cái tên bỗng hiện lên trong đầu ta.

Hà Lạc.

Đúng rồi, hiện nay Thủy Thần đã không phải là Tiêu Tương nữa, mà là Hà Lạc.

Lần trước nàng cho rằng ta đã chết, mà Tiêu Tương phải chịu thiên kiếp tan thành mây khói, thế nên nàng đã rời đi, chưa từng xuất hiện, người gây họa liệu có phải là nàng không?

Nếu thật sự là nàng, cho dù đã mất đi tín vật của Thủy Thần thi Tiêu Tương cũng không phải là đối thủ của nàng chứ nói chi là một Địa cấp nho nhỏ như ta.

Vì thế ta không hơi đâu để ý đến Chúc trọc mà nhanh chóng trèo lên một cái cây.

Ta dõi mắt nhìn về khu vực thi thể bị dạt đến, bấy giờ mới coi như thở phào nhẹ nhõm được: Đằng ấy không có thần khí, mà là một luồng khí màu xanh đen yêu dị. Dù Hà Lạc xấu xa đến mức nào thì cũng là thần linh chính thống hưởng thụ sự cung phụng đèn nhang và đồ ăn, truyền thuyết thần nữ nhập cung ở nơi này quả nhiên là do tà vật khác gây ra.

Xem hình dạng, đích xác rất giống hổ tiễn vĩ trong mật quyển tứ tượng cục.

Nếu như đây thật sự là vị trí ghi trong mật quyển, vậy thì Bạch Hộ cục ở gần đây.

Ta phấn khởi, trượt từ trên cây xuống và nói:

“Chúng ta qua đó xem thử xem người phụ nữ sẽ đến đây hôm nay là ai, người nào có thể kéo nàng xuống nước.”

Trình Tinh Hà thích thú:

“Thất Tinh, ngươi được lắm, một khi điên lên thì cả vợ cũng chém.”

Chém cái đầu ngươi, nếu Tiêu Tương thật sự có thể xuất hiện ở đây thì tốt quá rồi.

Ngay từ đầu Bạch Hoắc Hương còn rất vui vẻ, nhưng vừa nghe đến từ “vợ” thì không biết vì sao nét mặt chợt cứng đờ, song nàng vẫn cố rặn ra nụ cười bình thản như ngày thường.

Bình Luận (0)
Comment