Bọn ta thuận lợi lấy được đồ, dì Mã kia còn đi tìm đứa nhỏ nhưng đứa nhỏ đã trốn ra phía sau bọn ta trước rồi.
Sau đó mua thêm những thứ cần mua, cầm túi lớn túi nhỏ đến bờ nước.
Trình Tinh Hà phụ trách mua giấy gạo nếp, quay lại thấy bột mì được vác tớ cả bao thì sửng sốt hỏi:
“Ngươi đang muốn mở quán mì hay là mở tiệm bánh bao thế?”
Ta bảo hắn đừng nói nhảm nữa, giúp ta bẻ thêm mấy cành cây Dương Thụ nữa đi.
Cây Dương Thụ thuộc âm, biệt danh là “Quỷ vỗ tay”, lấy cành cây Dương Thụ khô buộc thành cái khung giống như người rơm, sau đó làm ướt bột mì rồi đắp lên trên đó.
Trình Tinh Hà biết ngay ta muốn làm cái gì:
“Thất Tinh, ngươi đa tài ghê nha, cả mặt người tế ngươi cũng biết làm.”
Được rồi, tất cả mọi người đều gọi ta là Diện Nhân Giới La Đan.
Dù sao ta cũng từng làm việc trong một cửa hàng bán quan tài, những việc cơ bản đều sẽ biết làm. Trong tang lễ ở quê hương của bọn ta, những người tế vai trên đều sẽ đặt ở trước linh cửu, nào là tiin nữ, nào là tiên ông, bôi nước màu lên làm cho sống động như thật, thứ hộ giá cho người chết càng chân thực thì càng đắt. Ta vì kiếm thêm chút tiền, đó gọi là một sự chăm học khổ luyện, sư phụ nói thật đáng tiếc cho ta, nếu có thể đào tạo sâu thì đúng là một nhân tài làm nghệ thuật.
Trong thực tế, sở thích không bao giờ là giáo viên tốt nhất, chỉ có sự sống mới đúng.
Chẳng mấy chốc đã nặn thành - là một cô gái trẻ tuổi, lông mày bát tự, khuôn mặt nhăn nhó, vẻ mặt buồn bã, Trình Tinh Hà bình luận nếu chuyển nàng lên sân khấu chắc là có thể hát miễn phí một khúc “Hoa khổ qua”.
Tài năng của ta thật là nghiệt ngã.
Chúc Ngốc Tử nhìn tay nghề của ta, không khỏi cũng có chút giật mình, nhưng lập tức lại miễn cưỡng làm ra biểu cảm khinh thường, giống như là chờ ta gặp xui xẻo.
Chuẩn bị xong mọi thức, sắc trời cũng tối dần, ta kéo mặt người kia đến bên bờ nước, bọc một lớp giấy gạo nếp thật dày, buộc vào cần câu rồi thả chìm xuống.
Ách Ba Lan cũng như chợt hiểu ra:
“Ca, ngươi đang làm mồi câu cá à!”
Không sai, thằng nhóc này cũng coi như có tiền đồ.
Đương nhiên, thế thân bình thường thì dùng giấy dán là được rồi, sao chuyện này cứ phải xảy ra ở bên bờ sông, nếu ngươi dùng giấy, thả xuống sẽ bị lộ tẩy ngay, nhưng dùng bột mì đắp lên rồi bôi giấy gạo nếp thật dày, vào nước một khoảng thời gian mới có thể tan ra.
Chẳng phải vật có vảy kia bắt được sẽ không buông tay sao? Vậy thì có thể “câu” nó lên rồi.
Những thứ này cũng chưa tính là đắt, mà đắt là ở cần câu - đây là cần câu cá biển chuyên dụng, con cá lớn hơn 50kg cũng tránh không thoát, dùng để câu vật vảy dài kia xem như là đủ rồi.
Ách Ba Lan tiến lại gần, vẻ mặt hâm mộ nói:
“Ca, sao cái gì ngươi cũng biết thế, sau này có thể dạy cho ta câu cá không vậy?”
Với tinh thần hay suy nghĩ viển vông của hắn thì câu cá đúng là rất thích hợp.
Ta đưa cần câu cho hắn và nói:
“Ngươi nhìn cái phao, khi nào cái phao chìm thì kéo lên ngay.”
Ách Ba Lan lập tức xông về phía Thuỵ Kim để nhận lấy cần câu:
“Đơn giản vậy thôi sao?”
Đó là do ca ngươi nặn mồi câu tốt.
Giấy gạo nếp xuống nước cũng sẽ không ngâm được thời gian dài - hy vọng vật kia có thể nhanh chóng mắc câu, nếu không mặt người rất có giá trị nghệ thuật của ta sẽ bị hỏng mất.
Nhưng ta chắc chắn, thứ kia bảy ngày ăn một lần nhất định có lý do, ngày hôm qua nó có một chuyến đi uổng công thì hôm nay kiểu gì nó cũng muốn bù đắp thiệt thòi, huống chi loại bánh trên trời rơi xuống này.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mấy cặp mắt của bọn ta cùng nhau nhìn chằm chằm vào cái phao, trái tim ta đập thình thịch - mau ăn đi.
Lúc Ách Ba Lan ngẩn người thì không sao, nhưng lúc chú ý tập trung như vậy thì nóng nảy:
“Ca, tại sao cái phao vẫn không nhúc nhích, có phải là vật kia nhìn ra đó là mồi nhử nên không đến ăn hay không? Hay là mồi nhử của chúng ta đã tan rồi?”
Trình Tinh Hà cũng tập trung tinh thần, đi lên đẩy đầu Ách Ba Lan một cái và nói:
“Không biết nhân vật phản diện chết là tại nói nhiều à, câu cá cũng giống vậy.”
Ách Ba Lan không cam lòng nhưng không thể buông tay, cố gắng dùng đầu đánh vào Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà biết đầu sắt của Ách Ba Lan không chịu rút lui, hắn ở một bên nhảy nhót liên tục giống như đang diễn múa rối bóng vậy, không để ta yên được một lúc nào.
Hai tên này chính là đài phát thanh không hát – nhức hết cả đầu.
Mà đúng lúc này, khóe mắt ta lập tức nhìn thấy cái phao kia chợt chìm xuống.
Cái vật kia mắc câu!
Không cần ta nói, Ách Ba Lan cầm cần câu cũng cảm giác được - cần câu bị kéo xuống tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, lập tức muốn chìm xuống.
Ách Ba Lan muốn kéo cần câu lên, ta ngăn hắn lại:
“Đợi một chút.”
Ách Ba Lan sửng sốt hỏi:
“Tại sao?”
Vừa dứt lời, cần câu kia thoáng cái đã khôi phục bình thường - đồ vật phía dưới đã buông tay.
Trình Tinh Hà cũng sốt ruột:
“Ngươi chỉ huy bậy bạ cái gì thế, vật kia chạy đi rồi kìa!”
Chạy cái đầu ngươi đấy, lúc ta biết câu cá, ngươi còn đang ở trong thùng rác cắt hột táo đấy, cái này gọi là “thăm dò móc”, vậy kia rất tinh ranh, cũng biết tự nhiên trên trời có miếng bánh không rõ nguồn gốc rơi xuống, sao có thể không thăm dò chứ?
Chỉ hy vọng giấy gạo nếp sẽ được kiên trì thêm một chút nữa.
Đúng lúc đó, móc câu lại một lần nữa chìm xuống, hơn nữa tốc độ và sức lực cũng nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
“Kéo!”
Ta ra lệnh, Ách Ba Lan dồn hết sức căng cơ, hét lớn một tiếng, lập tức muốn kéo vật kia lên.
Dưới nước vang lên tiếng “Rào rào”, một đống đồ đạc đã bị cần câu móc lên, mấy người bọn ta vừa thấy bộ dáng của vật kia thì đều thốt lên một câu “Trời ạ”.