Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1009 - Chương 1009: Ca, Ta Chịu Hết Nổi Rồi

Chương 1009: Ca, Ta Chịu Hết Nổi Rồi

Ngẩn người nhìn một lát, nó giống như một đống rác lớn...bên trên đống rác bao lấy một lớp đồ vật màu trắng.

Đứa bé lập tức đứng dậy:

"Chính là người đó! Ta nhớ rất rõ, chính là người đó!"

Thứ đó đột nhiên nổi lên khỏi mặt nước, và bất ngờ vang lên tiếng kêu thất thanh...tiếng kêu đó giống như tiếng của một con ma nước và dường như mang sóng âm dữ dội, nó giống như tiếng móng tay cào vào thủy tinh, vô cùng chói tai, Ách Ba Lan không chịu nổi mà rùng mình.

Đúng lúc này, cần câu tuột khỏi tay hắn và lăn ra một đoạn dài, Ách Ba Lan định thần lại muốn giữ lại nhưng trọng tâm đã thay đổi, cần câu “cạch” một tiếng, âm thành giòn vang, có vẻ thứ đó đã bẻ gãy cần câu!

Nếu để thứ này rơi xuống lần nữa thì sẽ không có cơ hội thứ hai để "câu cá"!

Ta không nói gì, ngay lập tức rút ra cây roi tơ ngọc của Ách Ba Lan vung về phía thứ đó.

Lần này đã bắt được nó nhưng thứ đó đã tuột ra ngoài, chỉ mắc vào được một lúc thì lại tuột ra.

“Choảng”, Ách Ba Lan kêu lên:

“Ca, ta chịu hết nổi rồi!”

Chiếc cần câu trong tay Ách Ba Lan bị gãy một góc chín mươi độ, có vẻ thứ đó sắp rơi xuống nước rồi.

Ta đang rất nóng vội, tại sao chất lượng của chiếc cần câu này bây giờ lại tệ như vậy?

Nhưng vào lúc này, âm thanh xẻ gió vang lên từ phía sau và lướt qua tai ta rồi bắn về phía thứ đó.

Lúc này thứ đó nằm yên bất động giống như ăn phải thân thối trừng nhãn hoàn.

Cần câu cá lúc này đã gãy, ta giật lên trên và nắm lấy phần cần câu bị đứt rồi kéo thứ đó lên.

Thấy thứ đó đã lọt lưới, ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này ta mới quay đầu lại nhìn Bạch Hoắc Hương.

Bạch Hoắc Hương vẫn như thường lệ, nàng hơi hếch cằm lên và nháy mắt với ta một cách đắc ý giống như muốn nói “Ta giỏi lắm đúng không”?

Nhưng không biết tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt của nàng không rạng rỡ như mọi khi, giống như nàng đang gượng cười.

Ta tự hỏi có phải Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đã đắc tội với nàng rồi không, lát nữa ta sẽ xử lý họ để giúp nàng trút giận.

Lúc này, Bạch Hoắc Hương mang đứa bé đó chạy tới để cùng xem thứ đó.

Tay chân của thứ đó lộ ra dưới lớp màu trắng, chúng ta đều thấy rất rõ mặc dù cũng có mười ngón tay và lòng bàn tay nhưng bên trên lại dày đặc những lớp vảy màu xanh đen.

Ách Ba Lan cau mày:

"Đây là...cá hay là người vậy? Hay là...nhân ngư?"

Giống như ta đoán, đều giống cả hai, nhưng thật ra lại không phải.

Trình Tinh Hà ngứa ngáy tay chân, hắn tiến tới nắm lấy tay của thứ đó và muốn lột lớp vảy xuống xem phía dưới là thịt người hay thịt cá, nhưng vừa nhấc tay thứ đó lên, hắn đã lập tức sững sờ.

Chúng ta cũng đã thấy, trên mu bàn tay của thứ đó có một lớp vết thương rất kỳ lạ, tầng tầng lớp lớp giống như bị bong ra, nhưng rồi lại tự mọc ra một lớp mới.

Thứ này đã từng bị người ta bắt và ngược đãi?

Lúc đầu, Bạch Hoắc Hương có chút lo lắng đứa bé sẽ sợ hãi khi thấy thứ này, nhưng không ngờ đứa bé đó lại nhảy lên, chộp lấy thứ đó và hét lên thất thanh:

"Mẹ ta đâu! Ngươi để mẹ của ta ở đâu rồi? Trả lại mẹ đây cho ta!"

Giọng nói ấy khiến ai nấy đều xót xa.

Bạch Hoắc Hương vội kéo đứa bé lại:

"Ta đã châm vào huyệt của thứ đó, nó tạm thời sẽ không tỉnh lại được, ngoan, nghe lời ta..."

Đứa bé hai mắt đẫm lệ, quay về phía mặt nước hét lớn:

"Mẹ ơi, ngươi đang ở đâu, ngươi hãy mau ra đi!"

Nhưng mặt nước lại lăn tăn gợn sóng, không có ai trả lời.

Trình Tinh Hà đẩy Bạch Hoắc Hương:

"Này, Chánh Khí Thủy, ngươi có thể nhận ra huyệt đạo của thứ này sao, ngươi có biết thứ này là gì không?"

Bạch Hoắc Hương do dự một lúc rồi nói:

"Thứ này rất hiếm gặp, trong dược điển của ông nội ta, thứ này được gọi là yêu quái cá chuối."

Ách Ba Lan bỗng thấy hứng thú:

"Tỷ, không phải thứ này thường được gọi là “ngư tinh” hoặc là “ngư yêu” sao? Tại sao lại gọi là yêu quái? Vì nó trông kỳ quái sao?"

Không phải...Là bởi vì thứ này được sinh ra từ con người và ngư yêu, nếu gọi theo giống cá thì nó là “loại lai giống”, nhưng nếu gọi theo cách gọi của con người thì gọi là “con lai”.

Lai lịch của nó cũng tương tự như Xích Linh...Xích Linh không phải người cũng chẳng phải ma, thứ này cũng không phải người cũng chẳng phải là yêu.

Bạch Hoắc Hương gật đầu và nói rằng ta nói không sai.

Bây giờ nghe có vẻ nực cười...ngươi nói xem, làm sao một con cá có thể có con với con người? Nhưng vào thời cổ đại, những truyền thuyết như vậy rất nhiều, trước lúc ngủ, lão già cũng từng kể cho ta rất nhiều câu chuyện tương tự như vậy...còn bảo ta rằng ở phố Tây có một bé trai tên Thường Đông Hỷ, lúc chơi đùa tuyệt đối không được chạm vào mông của nó bởi vì mẹ của nó là động vật có lông, phía dưới có đuôi, nếu chạm vào ngươi sẽ không được yên ổn.

Ông già từng nói nói ta...loại “con lai này” nếu mẹ của nó có lông thì con đỡ hơn một chút, đứa bé lúc sinh ra mặc dù có vài đặc điểm không nên có nhưng nhìn chung vẫn giống con người, chẳng hạn như Thường Đông Hỷ, trông nó cũng chẳng có gì đặc biệt.

Bình Luận (0)
Comment