Nói trắng ra là dùng mạng của mười bốn người phụ nữ mang thai để đổi lấy mạng của một người.
Phương pháp này rất phức tạp, ta cũng không biết nhiều về nó chứ đừng nói là biết cách sử dụng, ta chỉ nghe lão già nhắc đến vài ba câu.
Ta mơ hồ nhớ tới có lẽ vì trong lúc phụ nữ mang thai, cơ thể có thể liên kết âm dương, có khả năng là vì vậy nên thuật này mới có thể qua mắt âm phủ, lấy mạng đổi mạng...lúc còn nhỏ, trong phố thường có phụ nữ mang thai mất tích khiến lòng người hoảng loạn, rất nhiều phụ nữ mang thai đã chạy về nhà mẹ đẻ để trốn, lúc đó ông già đã lẩm bẩm rằng đừng bảo là có thiên sát nào đó đang dùng thuật nhị thất lưu hồn đó chứ?
Ta tò mò hỏi nhưng ông già lại không kể chi tiết, đây là thuật pháp động trời, nói ta tuyệt đối không được đụng vào...cho dù một ngày nào đó khi hắn chết đi, nếu ta thương tiếc không nỡ thì cũng không được đụng đến thuật pháp này, một khi thuật pháp nhị thất lưu hồn bị vạch trần thì sẽ rất rắc rối, lúc đó linh hồn sẽ hồn bay phách tán và không bao giờ được đầu thai.
Ta hỏi hắn con người thật sự có thể mượn mạng sống của phụ nữ mang thai để sống yên ổn sao?
Lão già lắc đầu và bảo ta ăn nói thừa thãi, nếu có thể sống thì cũng chỉ là sống không bằng chết, mất nhiều hơn được.
Đương nhiên sau này chúng ta mới biết được những phụ nữ mang thai mất tích đó là do bị đám buôn người bắt đi nhưng người ta đã thoát ra được. Ông già lúc đó mới nói vớt vát lại rằng hắn cảm thấy chuyện này cũng không phải không có khả năng...những người biết dùng thuật này đã chết từ lâu.
Ta cũng không để ý lắm đến chuyện này nên sớm đã quên bẵng nó đi, lúc này mới đột nhiên nhớ lại.
Con quái vật cá này thà chết một mình còn hơn là để chúng ta xuống đó lấy những linh hồn phụ nữ mang thai đi...nó sợ mẹ của mình sẽ bị phản phệ bởi thuật pháp này và cả đời không được đầu thai.
Chuyện này quá phức tạp, đứa bé đó nghe cũng không hiểu, Bạch Hoắc Hương giải thích cho hắn một hồi hắn mới hiểu ra, lúc này hắn đá vào con quái vật cá đó:
“Ngươi vì mẹ của mình mà hại chết mẹ của những người khác, ngươi không phải người...”
Con quái vật cá đó chẳng hề hấn gì khi bị đánh, nhưng khi nghe được ba chữ “không phải người”, toàn thân nó lại co giật giống như chịu phải đả kích, nó lẩm bẩm nói:
"Ta không phải người...cũng không phải là quái vật, vậy rốt cuộc ta là gì...thế giới rộng lớn như vậy, người duy nhất có thể sống cùng ta chỉ có mẹ, ta muốn mẹ của mình được sống thì có gì sai?"
Nỗi oán hận nàng đè nén bao nhiêu năm cuối cùng cũng được giải tỏa.
Chuyện này vẫn phải bắt đầu từ bố của nàng.
Thứ này đã sống rất lâu...mẹ của nàng là một phu nhân huyện lệnh thời xưa.
Phu nhân của huyện lệnh có một giọng hát say đắm lòng người và cũng rất chăm chỉ, mỗi sáng nàng đều ra bên sông giặt quần áo, vo gạo, vừa làm việc vừa hát, dần dà, dưới nước luôn có tiếng bong bóng sủi bọt, người phía dưới hết lòng khen ngợi giọng hát của phu nhân rất hay, cá dưới nước cũng đều đến nghe phu nhân hát.
Một hôm trời nổi sấm sét, huyện lệnh và phu nhân đang ngủ thì nghe thấy có vật gì rơi ngoài cửa sổ, đó là một âm thanh rất lớn, huyện lệnh muốn ra xem nhưng phu nhân lại lo lắng không cho hắn đi, hắn nói rẳng mình có mang ấn theo bên mình nên không cần sợ, thế là hắn mở cửa đi ra ngoài. ( người xưa xem ấn là vật chính nghĩa, mà chính thì thắng tà và có thể giúp trừ tà)
Không lâu sau, huyện lệnh từ bên ngoài trở về, cả người hắn ướt sũng.
Phu nhân lo lắng hỏi thứ bên ngoài là gì?
Nhưng huyện lệnh lại không trả lời, hắn quay lưng lại với phu nhân và im lặng.
Phu nhân lo lắng sờ vào lưng phu quân, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ...sao người hắn lại lạnh lẽo và trơn trượt như vậy?
Hơn nữa còn có một mùi tanh kỳ lạ.
Hôm sau huyện lệnh vẫn thức dậy như thường lệ, vẫn lo chuyện công vụ, phu nhân nhìn hắn, cảm thấy hắn đã khác so với trước nhưng lại không biết khác chỗ nào, nàng nhìn kỹ thì phát hiện chiếc nhẫn ngọc có hoa văn con hổ đã biến mất...đó là tín vật định tình mà phu nhân đã tặng cho hắn.
Phu nhân hỏi nhưng huyện lệnh chỉ ấp úng nói rằng nó đã mất.
Sau đó, huyện lệnh thay đổi tính khí bất thường, lúc xử án, hắn liệu sự như thần giống như chẳng có chuyện gì có thể qua mắt được hắn, cấp dưới ai nấy e sợ không dám phạm lỗi nên quản lý mọi chuyện vô cùng rõ ràng, minh bạch.
Cấp trên khen thưởng và đề nghị thăng chức cho huyện lệnh, nhưng huyện lệnh lại từ chối và nhất quyết ở lại đây chứ không đi đâu cả.
Ước mơ trước đây của huyện lệnh là trở thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, làm nên sự nghiệp vĩ đại lưu danh sử sách, phu nhân vì thế càng cảm thấy huyện lệnh đã khác trước.
Lúc này, phu nhân mới phát hiện bản thân đã mang thai.