Phu nhân huyện lệnh mang nàng đến cây sam đó và đào lên một cái hộp nhỏ.
Bên trong có một bộ quần áo màu trắng.
Thứ đó rất tinh xảo...nó không giống như quần áoở nhân gian, ngược lại nó lại giống như những áo khoác lông vũ của thần tiên trong truyền thuyết, không để lộ một đường kim mũi chỉ nào.
Bên trong còn có một tấm thẻ, phu nhân cũng không nhận ra đó là thứ gì.
Nhưng nàng lập tức mặc bộ quần áo vào cho đứa trẻ, nói ra cũng lạ, sau khi mặc bộ quần áo đó vào, dường như dao, súng, gậy gộc đều không thể động vào người đứa trẻ.
Hai mẹ con chạy trốn đến bên bờ nước và không bao giờ dám ra ngoài nữa.
Nàng bắt đầu thấy sợ con người, nàng không muốn ra ngoài gặp gỡ mọi người nữa.
Nhưng cuộc sống dưới nước cũng không hề dễ dàng.
Dưới nước có phân chia địa bàn rất rõ ràng, thậm chí còn cụ thể hơn phân chia thế lực của đám ăn mày trên phố, có thứ thì mọc lông, có thứ là linh hồn vất vưởng, bọn họ sớm đã chiếm vài mẩu đất làm địa bàn riêng, nếu nàng không cẩn thận bước qua thì sẽ khó mà bảo toàn tính mạng.
Nhưng trên người nàng có “bộ quần áo” màu trắng, những thứ đó cũng không làm gì được nàng.
Những thứ đó không hề sợ nàng, mà ngược lại cũng cười nhạo nàng giống như con người, họ nói nàng là con người, họ khinh thường nàng, hỏi bố nàng là thứ gì?
Dù sao...nàng cũng chẳng phải người, nàng không biết bản thân mình là gì, nàng không có lấy một người bạn, người duy nhất ở bên cạnh nàng là phu nhân huyện lệnh.
Nhưng dù gì nàng cũng không phải người trong sáng, sau khi lớn lên, nàng cũng giống như bố của mình...nàng muốn ăn thịt của những thứ không nên ăn.
Hơn nữa, nàng còn phát hiên bản thân có một khả năng rất đặc biệt...chỉ cần nàng nói gì đó với người đang cô đơn một mình, họ sẽ lập tức nghe theo răm rắp.
Sau khi phát hiện ra, phu nhân huyện lệnh mới lạnh lùng nói rằng nàng chẳng khác gì bố của mình, bảo nàng không được ăn thịt bọn họ vì nàng cũng là đồng loại của họ.
Trước nay nàng vẫn luôn không hiểu tại sao bọn họ có thể làm hại mình, lột vảy mình nhưng bản thân thì lại không thể đụng tới họ?
Thật không công bằng.
Phu nhân huyện lệnh nói rằng nàng là nàng, bọn họ là bọn họ, tốt bụng không phải bẩm sinh mà là sự lựa chọn.
Dù nghe không hiểu nhưng nàng vẫn quyết định làm theo lời mẹ.
Nhưng đời người có hạn, phu nhân huyện lệnh cũng có ngày phải rời xa thế gian.
Nàng trở nên sợ hãi, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có mẹ bên cạnh.
Nhưng vào lúc này, một người đã xuất hiện.
Trong ấn tượng của nàng, đó là người duy nhất không sợ nàng, hơn nữa còn cười và nói với nàng rằng:
"Ngươi đã lớn như vậy rồi sao?"
Nàng luôn cảnh giác với mọi người nên không chịu bước tới, nhưng người đó đã gọi nàng lại và nói mình quen biết nàng, cũng quen biết bố mẹ của nàng.
Người đó kể lại những chuyện cũ hệt như những gì mẹ nàng từng kể, nàng rất thông mình, biết rằng đây chính là phụ tá hiểu nhiều biết rộng đó.
Nàng hỏi phụ tá đó muốn làm gì?
Người phụ tá mỉm cười và nói rằng nói chuyện với người thông minh thật đỡ tốn sức, hắn muốn trao đổi một thứ với nàng...đổi lại mẹ nàng sẽ được bất tử.
Nàng lập tức thấy hứng thú, hỏi hắn muốn đổi thứ gì?
Phụ tá đó hỏi bố của nàng còn để lại thứ gì khác ngoài bộ quần áo màu trắng đó không?
Nàng gật đầu và nói rằng còn có một tấm thẻ sắt, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy nó.
Phụ tá đó lập tức trở nên phấn khích, bảo nàng hãy đưa thứ đó cho hắn và hắn sẽ giúp mẹ nàng được trường sinh bất tử.
Đối với nàng, tấm thẻ sắt bé nhỏ kia chẳng có ý nghĩa gì, nếu có thể khiến mẹ nàng bất tử thì thật sự quá xứng đáng, đây chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng, nàng buộc phải nắm lấy.
Nàng quay người lại và muốn lấy thứ đó ra nhưng phụ tá gọi nàng lại, bảo nàng không thể chạm vào thứ đó, nói rồi, hắn đưa cho nàng một đôi bao tay và bảo nàng đeo vào rồi hẵng lấy thứ đó ra.
Nàng đồng ý và mang bao tay vào, quả nhiên đã thuận lợi lấy ra.
Người đó rất vui mưng, hắn lấy tấm thẻ sắt đi và dạy nàng thuật nhị thất lưu hồn.
Nàng không gặp khó khăn gì khi sử dụng thuật này.
Và mẹ nàng quả thật đã bất tử.
Một trăm năm trước, nàng đã bắt mười bốn phụ nữ mang thai...nàng vẫn luôn nhớ câu nói của mẹ mình, tốt bụng là một sự lựa chọn, vì vậy những phụ nữ mà nàng bắt đều là những người sắp không sống nổi nữa, thậm chí còn có ý nghĩ tự sát.
Nàng cảm thấy đây là một việc làm tốt, vừa có thể cứu được mẹ của mình, vừa có thể giúp đỡ những phụ nữ kia thoát khỏi đau khổ.
Nàng rất nhạy cảm với nỗi đau của con người.
Vì vậy, khi lấy linh hồn của họ ra, nàng luôn để họ có một giấc mơ đẹp, coi như tiễn họ một đoạn đường.