Sau cái chết của mười bốn sản phụ này, nàng cũng có chút sợ hãi, nàng sợ gia đình của những sản phụ này đến bắt hai mẹ con mình.
Nhưng rất nhanh trên bờ đã lan truyền một truyền thuyết về nữ thần vào cung, nói rằng tục lệ này đã lưu truyền mấy trăm năm, trăm năm mới có một lần, một lần sẽ có mười bốn nữ thần được thủy thần nương nương chọn vào cung.
Mọi người trên bờ cũng bị thuyết phục khi nhìn thấy những xác chết với nụ cười trên khuôn mặt.
Nàng biết rằng chính phụ tá đó đã giúp nàng lan truyền truyền thuyết này để che mắt mọi người.
Kể từ đó, nàng không bao giờ gặp lại người phụ tá đó nữa.
Hóa ra chuyện là như vậy.
Người phụ tá này và mốc thời gian này...
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, hai chúng ta đều đã đoán ra:
"Mã Thần Nhãn."
Thảo nào chủ nhân của phủ nha môn lúc đó vì để nha môn không bị nhấn chìm trong biển nước thậm đã lấy tiểu quỷ chịu lực và lệnh trấn áp ma quỷ của Thiên Vương đến để ở sân sau...thì ra là do huyện lệnh cá tinh đó đã gây ra, hắn muốn bảo vệ phu nhân đang mang thai của mình.
Mục đích của tên Mã Thần Nhãn đó đã quá rõ ràng...hắn có năng lực như vậy, sao có thể không nhìn ra huyện lệnh là giả được chứ?
Hắn ở bên cạnh huyện lệnh nghĩ mưu tính kế, xem ra là vì muốn tấm thẻ sắt của huyện lệnh cá tinh kia.
Thảo nào khi thấy ta lấy tấm thẻ sắt trong tay ra, nàng lại tưởng chúng ts cũng là người của “đằng ấy”, hóa ra bố của nàng cũng có một tấm thẻ sắt như vậy.
Hoặc là...Đây lại chính là tấm thẻ của bố nàng, một trăm năm sau, bằng một cơ duyên nào đó nó lại rơi vào tay ta.
Thật đáng thương thay tấm lòng của những bậc sinh thành.
Trình Tinh Hà ngồi xổm xuống đất, đột nhiên cười khổ:
"Thật ra thì...ta cảm thấy có bố vẫn tốt hơn là không, Thất Tinh, ngươi nói có phải không?"
Ta thì lại không nghĩ như vậy.
Nếu thật sự gặp được ông bố khốn nạn của mình, hãy cho phép ta đánh hắn trước.
Ách Ba Lan cũng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Ca, ngươi nói xem có phải ta lại đa sầu đa cảm rồi không, ta cảm thấy thứ này thật đáng thương."
Ngươi quả thật rất tốt bụng...ta cũng vậy.
Nhưng...bất kể lý do là gì thì giết người vẫn là sai trái.
Nó không chỉ là vấn đề sinh mệnh, một người chết đi nhưng cả gia đình phải tan nát, huống hồ đó là mạng sống của nhiều người, đứa trẻ này chẳng phải là một ví dụ sao?
Nghe câu chuyện một lúc lâu, đứa bé đó cũng đã ngừng khóc, nó rơm rớm nước mắt quay sang nhìn ta:
"Chú ơi, vậy mẹ của ta phải làm sao?Bây giờ đã vào đông, dưới nước lạnh lắm."
Ta gật đầu, quay lại nhìn thứ nửa người nửa cá đó và nói:
“Sau khi được giữ lại nhờ thuật nhị thất lưu hồn, mẹ ngươi từng nói gì với ngươi không?”
Thứ đó im lặng một lúc lâu.
Vậy thì đúng rồi...cho dù vẫn được xem như “còn sống”, nhưng mẹ nàng cũng không thể nói chuyện.
“Nếu có thể nói ra suy nghĩ của mình, mẹ của ngươi chắc chắn cũng sẽ không muốn sống như vậy.”
Ta nói tiếp:
“Thuật pháp này không phải để giữ nàng lại ở trần gian mà là để nàng chịu nỗi đau đớn tột cùng, sống không bằng chết. "
Thứ đó sửng sốt, lập tức nói:
"Ngươi nói bậy!"
Ta trả lời:
"Nếu ngươi không tin...chúng ta sẽ hỏi nàng giúp ngươi."
Vật kia trợn mắt nói:
"Các ngươi, có thể..."
Đúng vậy, ta chỉ vào Trình Tinh Hà:
"Nhìn hắn trông vậy thôi chứ thật ra hắn có thể nhìn thấy linh hồn của người khác, hơn nữa có thể nghe hiểu họ nói."
Trình Tinh Hà vô cùng bất mãn:
"Không nói được lời nào tốt đẹp thì ngươi im mồm đi, dáng vẻ này của ta thì sao? Cản trở gì ngươi sao?"
Cản trở cái đầu ngươi.
Ta đá hắn ra và quay người nhảy xuống nước.
Lần này dưới nước không có nguy hiểm gì nên dễ tìm hơn nhiều.
Xuyên qua tà khí dưới nước, ta tìm được một chỗ.
Bảy người chết...Tập trung nhìn bên trong, thứ trước mắt hiện lên rõ ràng hơn rất nhiều, trong số bảy người chết, có một người có mái tóc xoăn, giữa lông mày và mắt có đôi nét giống với đứa bé đó.
Và bảy người chết này còn được bao quanh bởi thứ gì đó...ta chưa từng nhìn thấy thứ đó.
Trên người có sinh khí màu đỏ, nhưng sinh khí đó lại là màu đỏ tà ác.
Loại màu đỏ này còn được gọi là “màu đỏ làm kinh hoàng xác chết".
Chứng tỏ người này đã chết nhưng linh hồn chưa rời khỏi cơ thể, bây giờ thay vì nói là còn sống thì nó lại giống như một các xác giả...cũng giống như cái xác bị chó mèo quấy rầy, bị tia sét và ánh mặt trời tác động và bắt đầu làm loạn.
Là linh hồn muốn rời đi nhưng lại bị giữ lại, bọn họ làm kinh hoàng xác chết thật ra là vì muốn làm linh hồn rời khỏi thân xác để sớm ngày được tự do.
Đáng tiếc, thứ có vảy kia lại không hiểu.
Ta định mang thứ đó lên nhưng khi bơi đến gần đó thì đầu ta như sắp nổ tung.
Một bàn tay từ đâu vươn ra và nắm chặt lấy cổ tay ta.