Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1017 - Chương 1017: Thứ Đó

Chương 1017: Thứ Đó

Vừa ngẩng đầu lên nhìn rõ ràng được đó là thứ gì, ta suýt chút đã phun ra hết toàn bộ hơi thở mà ta đã nén lại trong miệng.

Thứ đó đại khái cũng có hình người, nhưng toàn thân xám xanh đầy tà khí, tuyệt đối không phải là người.

Mà mặt mũi của thứ đó cũng vô cùng hung tợn...nó lộ ra một gương mặt có thể bởi vì đã ngâm trong nước thời gian dài nên đã thối rữa, một bên mắt đã trở nên trống rỗng, bên mắt còn lại cũng không phải mắt người, mà giống như mắt của một loại thú vậy, ánh mắt màu đỏ đầy oán hận nhìn chằm chằm vào ta.

Bàn tay kia thì khỏi phải nói...năm móng tay bén nhọn uốn lượn móc nối, một khi nắm chặt có thể sẽ cắt đứt da thịt lộ ra xương cốt bên trong.

Con mẹ nó đây là thứ gì vậy chứ? Khỉ nước sao, mà cũng không giống, một người từng là cô gia như ta cho rằng, khỉ nước đều không xấu xí đến như thế.

Đúng rồi, Trường Lân đã từng nói, ở trong nước cũng có phân chia địa bàn, có một vài thứ gì đó lông dài ẩn núp lâu ngày ở bên trong đó, còn thường xuyên bắt nạt nàng ta.

Nhưng khi nhìn vào chỗ quần áo màu trắng kia, những thứ đó không thể làm gì được nàng ta, con hàng này thấy ta là người sống, ý thức về địa bàn cũng không còn nữa nên trồi lên muốn bắt ta sao?

Mà khí lực của thứ đó cũng rất lớn, còn không đợi ta nghĩ ra nguyên do, cơ thể nó giống như cái mỏ neo vậy, đột ngột vụt xuống dưới nước, còn muốn kéo ta xuống chỗ sâu trong nước.

Lòng hiếu kỳ của ta dù có nhiều đến bao nhiêu cũng không còn quan tâm đến con hàng này là cái thứ gì nữa, ta quay đầu lại rút Thất tinh long tuyền ra muốn chém vào nó.

Sát khí kích thích cả một vòng xoáy, nhưng uy lực của Thất tinh long tuyền ở trong nước hoàn toàn không lớn bằng ở trên cạn, trông thứ đó đã thối rữa, nhưng lại nhạy bén đến lạ thường, nó hiểu được mượn lực né tránh sát khí ở trong nước, đồng thời quay đầu lại nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc xen lẫn sợ hãi, như thể nó chưa từng nhìn thấy qua một người sống nào khó bắt như ta vậy.

Cho dù là vậy, nó cũng không buông tay mà liều mạng tiếp tục kéo lấy ta xuống nước.

Suy cho cùng ta cũng là con người, thời gian có thể lặn ở trong nước cũng không lâu được, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thế này cũng không có lợi gì cho ta, vẫn phải đánh nhanh thắng nhanh mới được...lúc này ta còn nghĩ tới, thứ đó tới đột ngột như vậy, phản ứng ban nãy toàn bộ đều là phản xạ có điều kiện, khi bình tĩnh trở lại ta liền suy nghĩ đến, không phải ta có được Kỳ Lân Huyền Vũ lệnh đó sao?

Ngay cả Trường Lân kia, một “con lai” mà cũng kiêng kỵ với nó như thế, con hàng này nếu như đã là một thủy sinh, không có lý do không sợ nó.

Thế là ta liền vung tay lên, lấy ra Kỳ Lân Huyền Vũ đập nó vào trên trán của thứ kia.

Ở trong nước ta không nghe thấy được âm thanh, nhưng khoảnh khắc đó, thứ đó giống như là bị sóng xung kích đâm thủng vậy, nếu như ở trên cạn, nhất định sẽ có một tiếng nổ cực lớn, trong nháy mắt, thứ đó xuyên thành một chuỗi bọt khí ùng ục bay ra thật ra, uy lực còn lớn hơn nhiều so với lần trước đối phó với Trường Lân.

Ta cảm thấy vui mừng hẳn, lần trước không lấy được từ Uông Cảnh Kỳ bao nhiêu tiền, Trình Tinh Hà còn nổi nóng với ta cả buổi trời, con hàng này tuy rằng có hai con mắt nhưng cũng là đồ tầm nhìn hạn hẹp, tiền thì sao mà tốt bằng thứ đồ này chứ?

Nhưng khi ấy ta đã quên mất một câu nói...Món quà do số mệnh ban tặng thì sớm đã âm thầm được định giá.

Nếu như ta biết được lần hành động này sẽ mang tới cho ta nhiều phiền toái như vậy cho tương lai về sau, ta có chết cũng sẽ không chiếm của hời này.

Nhưng khi ấy ta vẫn không biết hết được mọi thứ, còn vui vẻ hào hứng bơi trở về, ta túm lấy thứ đồ toàn thân tà sắc đó, còn dùng dây đỏ máu chó mà Trình Tinh Hà buộc một chuỗi bảy người chết lại giống như một xâu kẹo hồ lô rồi kéo lên mặt nước.

Trước đi rời khỏi, ta còn không nhịn được mà liếc nhìn xuống bên dưới, muốn nhìn xem thứ vừa nãy như thế nào rồi, có còn đuổi theo ta hay không, ai biết được khi ta vừa nhìn xuống, ngay lúc này đầu óc ta chợt chấn động.

Thứ đó im hơi lặng tiếng ngồi ở dưới đáy nước, giống như là đang nhìn chằm chằm vào ta, nhưng dù thế nào cũng không dám tiến lên.

Mà ở đằng sau thứ đó, có vô số những ánh mắt màu xanh lục đang lấp lóe chớp tắt.

Nhìn rất giống như một đàn đom đóm đông đúc, nhưng cái màu xanh lục kia là một thảm màu lục đầy âm u, so với đom đóm thì nó càng giống như là một đám ma trơi hơn.

Chúng đều đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào ta.

Cái cảm giác đó làm cho lòng người hoảng loạn biết bao nhiêu, ta lo sợ những thứ này sẽ đi theo lên tìm ta gây phiền toái, vậy nên ta vội vàng kéo theo chuỗi người chết kia bơi lên bờ.

Bình Luận (0)
Comment