Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1018 - Chương 1018: Hồn Phi Phách Tán Cũng Được

Chương 1018: Hồn Phi Phách Tán Cũng Được

Đầu ta vừa trồi lên mặt nước thì đã nhìn thấy được biểu cảm lo lắng trên mặt Bạch Hoắc Hương, nàng ta thấy rõ ta đã không sao thì lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại quay mặt đi, giống như là đang làm bộ không hề có chút hứng thú nào với ta vậy.

Ách Ba Lan vội vàng đi tới kéo ta lên bờ, trông thấy thứ ta đem lên thì lên tiếng:

”Thu hoạch lớn nha!”

Trường Lân nhìn thấy mẹ của nàng ta đã được kéo lên thì lại thét chói tai một trận, Trình Tinh Hà không chịu được liền lấy một miếng vải gạt từ chỗ Bạch Hoắc Hương nhét vào trong miệng nàng ta.

Ta vỗ cho nước ở trong lỗ tai chảy ra ngoài, nhìn về phía thứ đồ mang theo một lớp tà hồng ở đằng sau.

Thực ra ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn rõ được chân dung của người này, trong lòng ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Đó là một bà cụ.

Đầu tóc hoa râm được búi thành một búi tóc tròn gọn gàng, lớp áo choàng được làm từ nguyên liệu vải bông kiểu cũ, bên dưới còn lộ ra gót sen ba tấc đã vô cùng hiếm thấy.

Bà ta vẫn mở to mắt, da thịt không hề thối rữa, nhưng ánh mắt của bà ta đã không còn thần sắc, trên da thịt còn bám rất nhiều rong rêu thủy tảo, thậm chí còn có cả ốc sên.

Bà ta còn sống, nhưng lại bị nhốt ở trong một thân thể đã chết, điều này còn khó chấp nhận hơn cả khi chết đi.

Sắc mặt Trình Tinh Hà cứng đờ lại, hắn thì thầm lên tiếng:

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy...một người chết đau khổ đến như vậy.”

Trường Lân còn đang bị bịt miệng, vốn còn đang giãy dụa, nhưng vừa nghe thấy hắn nói lời này, nhất thời liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt gắt gao trừng to nhìn về phía Trình Tinh Hà, giống như là muốn nhào tới cắn hắn vậy.

Trình Tinh Hà vội vàng nói lại:

“Ngươi đừng có không tin như vậy chứ, con người ta chưa bao giờ nói dối lời nào...mẹ của ngươi đang gào thét kia kìa, cả người đều vặn vẹo, ngươi nghĩ đi, bà ta hoàn toàn không thể động đậy, nhưng bà ta có thể cảm giác ra được nóng lạnh đau nhức, giống như bị người khác điểm huyệt vậy, chẳng khác nào là bị bóng đè.”

Cảm giác bị bóng đè là như thế nào, Trường Lân này có biết hay không thì ta không rõ, nhưng ta cũng từng có được loại trải nghiệm này, cái cảm giác mà cho dù có giãy dụa như thế nào, cơ thể cũng không kiểm soát được, chỉ vài giây ngắn ngủi mà đau đớn như trải qua một năm vậy...ta không khỏi rùng mình một trận.

Bà ta đã bị nhốt ở trong thân thể này mấy trăm năm...ở trong nước có lẽ đã rất lạnh, cũng có lẽ đã rất ấm ức, còn bị những thứ rong rêu thủy tảo kia bám lên ăn mòn dần có lẽ cũng rất ngứa ngáy, nhưng bà ta lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể tiếp tục sống, nhẫn nhịn, sợ hãi.

Đây chẳng khác nào là cực hình lăng trì, một lần nhịn đến hơn trăm năm.

Tiếp đó Trình Tinh Hà lại nhìn về phía Trường Lân kia:

“Mẹ ngươi nói, cầu xin ngươi hãy buông tha cho bà ta, để bà ta hồn phi phách tán cũng được, vĩnh viễn không siêu sinh cũng được, bà ta thực sự không thể chịu đựng thêm nữa mà chỉ muốn được giải thoát.”

Trường Lân sững sờ, ánh mắt trừng to nhìn về mẹ nó, giống như là hoàn toàn không muốn tin điều đó một chút nào, nhưng ngay sau đó, trong mắt nàng ta lại trực trào rơi xuống từng hàng nước mắt.

Trình Tinh Hà kéo vải xô từ miệng nàng ta ra, một hồi lâu sau nàng ta mới nói được một câu:

“Sao bà ta không nói? Tại sao bà ta không nói cho ta biết…”

Ách Ba Lan vẫn luôn rất muốn yêu đương, hắn là một người ga lăng nhất trong số ba người bọn ta, có thể xuất phát từ sự thương tiếc đối với phụ nữ, hắn liền nói:

“Mẹ ngươi nói không nên lời…”

Không đúng.

Nàng ta nói rằng, phụ tá Mã Nhãn Thần đã dạy cho nàng ta Nhị thất lưu hồn, còn lừa đi thiết phiến.

Sự việc đã đến nước này cũng đã không thể xoay chuyển được nữa, người nào cũng hết cách, việc có thể làm cũng chỉ có thể là đến kịp lúc để giảm thiểu tổn hại thôi.

Mẹ ngươi đã chịu đựng đến hiện tại, cuối cùng cũng có kết quả rồi.

Mà đứa bé kia cũng lớn tiếng bật khóc...Trình Tinh Hà liền bôi nước mắt trâu lên cho nó, lúc này nó đã nhìn thấy được người mẹ có mái tóc xoăn gợn sóng kia.

Nó bổ nhào tới muốn ôm lấy hư ảnh kia, nhưng hết lần này đến lần khác đều vồ hụt.

Chỉ là nó vẫn không hề bỏ cuộc.

Hốc mắt ta bỗng nhiên lại có chút cay cay, chí ít nó còn có thể ôm được, còn có thể nhìn thấy mẹ nó, còn ta thậm chí ta chưa từng được gặp mặt mẹ mình.

Lúc này, bà ấy có thể đang nằm trong chăn say giấc ngủ, cũng có thể khi trời sáng sẽ làm bữa sáng cho con cái, phối áo sơ mi cho người chồng hiện tại, bà ấy sẽ đi ra ngoài mua sắm, sẽ nhớ thương mỗi một thành viên trong gia đình, trừ ta ra.

Nhưng mà con mẹ nó, không có mẹ, ta cũng sống hơn hai mươi mấy năm.

Trình Tinh Hà khoát cánh tay lên vai ta:

“Ngươi nhìn con người thảm hại của ngươi đi, từ nhỏ thì thiếu canxi, lớn lên thì thiếu tình yêu.”

Bình Luận (0)
Comment