Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1019 - Chương 1019: Bàn Tay Trừ Tà

Chương 1019: Bàn Tay Trừ Tà

Đúng vậy đó, sau khi ta trưởng thành thường yếu lòng hẳn, ta luôn dốc hết sức lực để đối xử tốt với người khác, cũng thường làm bộ như không biết người ta đang lợi dụng ta.

Bởi vì cho dù là sự ấm áp giả tạo thì đó cũng là ấm áp mà.

Đây chính là di chứng để lại mà ta cần phải thay đổi.

Chúc ngốc tử vẫn còn ngồi xổm bên bờ giống như thụy thú đầu tường vậy, vẻ mặt ông ta phức tạp nhìn ta.

Trời đã gần sáng, đã đến lúc rồi.

Ta ngồi xuống, bắt đầu niệm kinh chú siêu độ.

Hiện tại ta đã là Địa cấp, người chết ở đây cũng không nhiều, việc này đối với ta vẫn hết sức đơn giản...quế hoa trong miếu nương nương, anh linh trong bệnh viện, các thói đời ta đều đã gặp qua, việc này thì tính là gì.

Đến khi vầng mặt trời màu trắng bạc phía chân trời đã hiện ra, vài bóng dáng mỏng manh mờ nhạt bắt đầu tiêu tán giữa không trung.

Đứa bé kia lại đuổi theo về hướng đó, vừa chạy vừa khóc, Trình Tinh Hà túm nó lại như xách một con gà con vậy, hắn còn nói:

“Nếu như muốn gặp lại mẹ của ngươi, ngươi còn phải đợi mấy chục năm nữa.”

Đứa bé đá đạp loạn xạ, khóc đến đứt ruột đứt gan, Bạch Hoắc Hương cũng đỏ mắt, nhưng khi phát hiện ta nhìn nàng ta, nàng ta lại lấy tay dụi mắt, còn hung hăng nói:

“Gió thổi vào mắt thôi, nhìn gì mà nhìn?”

Làm gì có gió nào đâu!

Nàng ta nói xong, dường như ông trời cũng nể mặt, một trận gió thật sự từ bên kia thổi tới.

Làn gió kia quấn trên người Huyện lệnh phu nhân tà hồng sắc, chỉ thấy cơ thể đó bỗng nhiên tan biến, hóa thành một đoàn tro bụi xoay tròn ở trong gió, thổi lướt qua mặt nước thì biến mất.

Trường Lân kia cũng khóc rống lên: “Nương…”

Ánh sáng dần dần sáng hẳn lên, ta nhìn ra được, thứ vải trắng trên người nàng ta đã bị xé rách, ta đã nhớ ra rồi, thứ này là do ta dùng Bàn tay trừ tà làm rách.

Lúc này, cổ, cánh tay, chân của nàng ta toàn bộ đều để lộ ra bên ngoài, lớp vảy cũng nhanh chóng khô đi, thậm chí còn nứt ra, để lộ lớp thịt trắng toát bên trong.

Đúng vậy, nếu không thả nàng ta xuống nước, nàng ta căn bản sẽ không sống được bao lâu.

Nhưng nếu thả nàng ta xuống nước...thứ này đã hại chết nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng có một kết cục giống cha của nàng ta, bị thiên lôi đánh xuống.

Chúc ngốc tử hít gió lạnh cả một đêm với bọn ta, lúc này cũng hắt xì một cái rõ to, muốn cười nhạo ta cũng không được mà còn kiêng kỵ ta hơn nữa, giờ phút này mới lên tiếng:

“Thứ này, ngươi định sẽ giải quyết thế nào?”

Theo lý mà nói, là nên giết chết nó, thay trời hành đạo.

Thứ đô kia dường như cũng đoán được kết cục của mình, nó cắn rằng không lên tiếng, dáng vẻ như thể đã buông xuôi.

Sự ký thác duy nhất để nàng ta được sống chính là mẹ của nàng ta, nhưng mẹ nàng ta đã chết rồi, nàng ta cô độc một mình, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bạch Hoắc Hương nhìn thấy thứ này thì cũng có chút đồng cảm.

Trình Tinh Hà ra sức nháy mắt với ta, trong lòng ta cũng hiểu được, ta liền nhìn về phía nó:

“Cho ngươi hai con đường để chọn...hoặc là ngươi để bọn ta làm thành món đầu cá xào khô, cho người anh em của ta ăn được thêm hai bát cơm, hoặc là, ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đi chuộc tội, dẫn ngươi đi nhìn ngắm thế giới lớn hơn.”

Thứ kia nghe thấy bốn chữ “đầu cá xào khô” thì cũng chẳng hề bất ngờ, dáng vẻ khẳng khái chịu chết, nhưng khi nghe đến nửa câu phía sau, nhất thời nó liền sững người lại.

Nàng ta đã làm tổn hại hai mươi một mạng người, nếu như có thể đền bù công đức cho hai mươi mốt mạng người đó, chưa biết chừng còn có thể tránh được bị thiên lôi đánh xuống.

Thứ đồ kia nghe thấy mấy chữ “thế giới rộng lớn hơn” thì trong nháy mắt liền ngẩng mặt trông đợi gật gật đầu.

Chúc ngốc tử bày ra dáng vẻ khinh thường:

“Đúng là đồ nhà nghèo không làm nên việc lớn mà, thứ phế phẩm nào cũng muốn nhặt về nhà...cái thứ này có ích gì chứ? Bắt lại rồi thì chỉ là thứ rác rưởi.”

Ngươi không biết một vừa hai phải sao? Người nào không biết còn tưởng rằng tượng binh mã đều là của ngươi đấy.

Ta cũng không để tâm đến Chúc ngốc tử mà cầm lấy phiến vảy kia:

“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đã có rồi...gọi ngươi là Tiểu Thanh là được rồi.”

Cơ thể nó bỗng chấn động, nó mạnh mẽ nói:

“Mẹ ta đã đặt tên cho ta rồi...An Ninh.”

Trình Tinh Hà thoáng chốc liền thấy buồn cười:

“Không thể yên bình được nên gọi là An Ninh sao?”

Hay cho cái tên “An Ninh” thật đấy.

Lúc học tiểu học, một cô gái mập mạp thì tên là Tiểu Tiểu, một con khỉ ốm nhom thì tên là Đại Tráng, đúng là thiếu gì bù cái đó mà.

An Ninh thì An Ninh vậy, ta gọi tên của nàng ta, thu nàng ta vào trong bùa ký thân, bỏ vào trong túi.

Trình Tinh Hà thấy mọi việc đã xử lý xong thì vội vàng hỏi Chúc ngốc tử:

“Tiền thưởng là bao nhiêu?”

Chúc ngốc tử còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, từ đằng xa một người hùng hổ hấp tấp chạy tới:

“Đúng là đòi mạng mà, tìm ngươi khổ cực muốn chết đây…”

Ta quay đầu lại thì phát hiện điều bất ngờ, người chạy đến kia vô cùng quen mặt.

Bình Luận (0)
Comment