Người này không phải Trương Quế Phương sao?
Mẹ kiếp, lần trước hắn hình như hơi xui, nhưng bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra mà?
Hơn nữa không ngờ hắn lại có bản lĩnh như vậy, chạy tới tận nơi này để tìm ta.
Ai ngờ tiếp theo hắn lại nói một câu, đánh nát suy nghĩ tự mình đa tình của ta.
"Ơ, đây không phải là Lý đại sư sao? Ngài...Ngài cũng ở đây à?"
Hắn không đến để tìm ta, vậy hắn đến…
Chỉ thấy hắn nhìn về phía đứa nhỏ kia, sau đó vội chạy đến chỗ nó.
"Cái thằng oắt con này, mấy ngày nay không về nhà, thì ra là đến chỗ này thật à? Nếu không phải có dì ngươi thì bây giờ còn chưa biết ngươi đang ở đâu...Ngươi làm cả nhà sợ chết khiếp đấy biết chưa!"
Mẹ kiếp, tiểu hài tử này lại có quan hệ với Trương Quế Phương?
Ta và Trình Tinh Hà liếc nhau, đều thầm nghĩ là không thể nào!
Trương Quế Phương là người gì chứ, nhìn qua chẳng có chút liên quan gì đến đứa nhỏ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ngay cả hoàng đế cũng con thân thích nghèo mà.
Ai ngờ vừa mới nghĩ đến đây, bọn họ liền nhìn thấy đứa nhỏ kia liều mạng vùng vẫy.
"Ta không quen biết ngươi, ngươi bớt lo chuyện của ta đi!"
Trương Quế Phương tức giận nói:
"Ta là ba của ngươi, ta không quản ngươi thì ai quản!"
Chuyện gì thế này?
Không phải chứ, Trương Quế Phương sao có thể để cho vợ của mình làm một công việc vất vả như vậy, còn bị người ta bắt nạt tới thảm thương?
Không thể nào như thế được, tin tức mấy năm gần đây đều đưa không ít tin về những người như này. Ai mà không biết loại phụ nữ sống trong kiểu gia đình thế này, người nào ra đường mà chẳng đi ngang, sao có thể im lặng chịu tủi nhục như vậy?
Nhưng nhìn lại cung phu thê của Trương Quế Phương, ta liền hiểu...thì ra đứa nhỏ này không phải là con của hắn với người vợ hiện tại.
Cung phu thê của hắn không tốt cho lắm – từ đầu cho đến cuối, thứ mà cung phu thê biểu hiện cho người cùng nhau răng long đầu bạc với hắn chỉ là một đường thẳng tắp. Nhưng khí tượng của của Trương Quế Phương lại giống như một cái ngã ba, đời này ít nhất cũng phải kết hôn ba lần.
Quả nhiên, chỉ nghe đứa trẻ hét lên:
"Lúc ngươi rời đi, mẹ ta đã nói ngươi không phải là ba của ta, chuyện của ta không cần ngươi phải quản!"
Lần này, Trương Quế Phương rốt cuộc chịu không nổi nữa, gân xanh trên trán vươn lên đập thình thịch từ trong đám thịt mỡ, bàn tay mập mạp giơ lên như là muốn đánh đứa nhỏ. Nhưng ai ngờ tay vừa mới nhấc lên thì người cũng kêu lên thảm thiết, bàn tay còn lại vội sờ về phía tay kia.
Không cần phải nói, là Bạch Hoắc Hương.
Nàng dường như rất tức giận, tiến đến ôm đứa nhỏ lên.
"Vừa tới đã muốn đánh người, người như vậy không xứng được gọi là ba."
Lúc này, mấy người theo hầu Trương Quế Phương cũng thở hồng hộc chạy tới, vừa thấy dáng vẻ như bị chuột rút của Trương Quế Phương thì vội chạy tới, đỡ hắn đứng dậy.
"Trương ca, ngươi có sao không?"
Trương Quế Phương không biết cơ thể đã bị người động tay, vội khoát tay áo:
"Không sao, tuổi lớn rồi, không dùng quá sức được thôi. Mau đưa Tiểu Duệ về đi. Nhớ, chuyện này ngàn vạn lần đừng để chị dâu ngươi biết."
Mấy người kia vội đáp ứng:
"Trương ca ngươi yên tâm đi, mấy cái miệng của bọn ta còn kín hơn hũ nút nữa."
Nói xong liền muốn dẫn đứa nhỏ.
Nhưng chỉ thấy đứa nhỏ này ôm chặt Bạch Hoắc Hương không buông tay.
"Bồ Tát tỷ tỷ, tỷ cứu ta với, ta không muốn đi theo con heo béo này..."
Trong nhất thời, Bạch Hoắc Hương chợt nhíu mày...đứa nhỏ này đã không còn mẹ, chỉ còn lại người cha này có thể dựa vào, chúng ta cho dù có đồng tình thì cũng không có cách nào nhúng tay vào chuyện nhà người ta.
Tiếp theo, Trương Quế Phương nhìn ta. Hắn giống như nhớ tới cái gì đó, đi đến rồi khách khí nói với ta.
"Con trai ta là Tiểu Duệ đã mất tích hai ngày hôm nay, thì ra là được Lý đại sư đây chăm sóc cưu mang, thật đúng là duyên phận mà!"
Hắn vừa nhắc đến chuyện này, ta cũng liền nhớ đến Linh Thụy tiên sinh từng nói người đã nói tung tích của Thiên Vương Trấn Quỷ Lệnh cho hắn chính là Trương Quế Phương này. Ta có chút tò mò, người này làm sao biết được chuyện đó?
Nhưng Thủy Bách Vũ cũng từng nói, gặp được 'bạch lộc đả tán' là việc đại hung, trên người kẻ này từng xuất hiện dấu hiệu y như thế, ta vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Vì vậy, ta cũng chỉ gật đầu một cái cho qua chuyện. Nhưng Chúc Ngốc Tử lại không kiên nhẫn nói:
"Ngươi tới đây là để điều tra Bạch Hổ Cục hay là tám chuyện nhà? Cá cũng bắt được rồi, mau xem nó có phải là Bạch Hổ Cục không đi!"
Nếu như thứ này không có quan hệ gì Bạch Hổ Cục, vậy thì chuyến đi này chúng ta quả thật là tốn công vô ích, không tìm được manh mối nào.
Ai ngờ Trương Quế vừa nghe tới lời này thì có phản ứng, hắn giật mình nói:
"Lý đại sư, chẳng lẽ...Chuyện thần nữ vào cung ở đây cũng là ngài giúp giải quyết?"
Tiểu hài tử chợt lớn tiếng nói:
"Bồ Tát tỷ tỷ bọn họ chuyện gì cũng có thể giải quyết, nếu ngươi còn dám bắt ta, ta bảo Bồ Tát tỷ tỷ ném các ngươi xuống nước cho cá ăn!”