Trương Quế Phương lại tiếp tục lộ ra vẻ mặt cổ quái, tiếp đó, chỉ thấy hắn kéo lấy tay ta:
"Đại sư, ta đã sớm nhìn ra ngài quả thật là một người rất có bản lĩnh. Lần trước ta đã muốn làm quen với ngài nhưng lại lỡ mất cơ hội, lần này chúng ta gặp lại, ắt hẳn là duyên phận ông trời đưa tới. Nghe nói tạm thời ngài sẽ ở lại Hưng Long cung. Nếu đã vậy thì dù thế nào chúng ta cũng phải cùng nhau ăn một bữa cơm, kết tình hữu nghị!"
Dù biết rõ bạch lộc đả tán là cấm kỵ, nhưng ta thật sự không nhịn nổi sự tò mò, kẻ này rốt cuộc làm sao biết được chuyện thiên vương trấn quỷ lệnh?
Vậy nên ta nhịn không được, mở miệng hỏi một câu.
Hắn nghe thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền trở nên vui vẻ, giữ chặt tay ta nói:
"Ai nha, vậy chúng ta càng phải ngồi xuống trò chuyện. Đằng kia có một quán điểm tâm, chúng ta đến đó vừa ăn vừa nói."
Lỗ tai của Trình Tinh Hà rất thính, vừa nghe tới ăn thì đã túm lấy ta, ý bảo là đừng lãng phí đồ ăn miễn phí.
Ngươi thì biết cái rắm gì, không biết trên đời có câu ăn rồi phải trả à?
Nhưng tiểu hài tử và Trương Quế Phương đều không buông tay, trực tiếp kéo chúng ta đi.
Chúc Ngốc Tử là kẻ đi cùng, thấy vậy thì hết cách, cũng chỉ đành đi theo.
Đó là một quán trà vô cùng yên tĩnh, hiển nhiên là một nơi có chế độ hội viên. Cảnh trí sang trong tao nhã, nhân viên phục vụ nghiêm chỉnh ôn hoà, quả thật chẳng thua kém gì với Lưu Ly Kiều.
Điểm tâm ở đây cũng được làm rất tinh xảo…ta chưa bao giờ thấy qua nhiều loại điểm tâm đến như vậy, cái gì mà sủi cảo cua hoàng đế, hoàng thánh nhỏ nhân tổ yến...Món nào cũng đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật, ngăn nắp thẳng hàng xếp đầy cả một bàn. Một kẻ từ nhỏ đến lớn chỉ ăn quẩy với sữa đầu nành như ta nhìn thấy cảnh tượng này, thầm nghĩ bữa sáng của hoàng đế hẳn cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Trình Tinh Hà đã bắt đầu ăn, Chúc Ngốc Tử cũng không còn khách sáo nữa. Trong lúc hai người họ đang ăn, chợt nghe Trương Quế Phương nói.
“Đại sư, ngài là một người thông minh, có câu không có việc không lên điện Tam Bảo, ta đúng là có việc muốn nhờ ngài tư vấn. Sau khi ta nói xong thì sẽ nói cho ngài chuyện của toà cao ốc...thật không dám giấu diếm, gần đây ta gặp phải chút chuyện kỳ lạ.
Chuyện kỳ lạ?
Ta lập tức nhở tới người đứng phía sau hắn thổi mệnh đăng mình gặp phải lúc trước.
Nhưng nhìn diện mạo của hắn bây giờ cũng không có gì đổi khác, vẫn là biểu hiện của kẻ sẽ bị ngũ mã phanh thây, thậm chí là bầm thây vạn đoạn.
Không thể khống chế được trí tò mò, ta liền tỏ vẻ lắng nghe.
Thì ra Trương Quế Phương này sau khi ly hôn với mẹ của tiểu hài tử thì tái hôn, đối tượng tái hôn của hắn rất tốt, cuộc sống sau hôn nhân cũng không tệ. Nhưng không hiểu vì sao, sau khi kết hôn thì cơ thể của hắn luôn không tốt - nhất là phần đốt sống cổ, hắn luôn cảm thấy chỗ đó lạnh lẽo, giống như đang có người đứng ở phía sau thổi khí.
Hắn rất chú ý việc bảo dưỡng sức khoẻ, cũng thường xuyên đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ cũng không tra được vấn đề gì không ổn, nói là có thể là do hắn làm việc quá độ nên mệt mỏi, nên chỉ làm vật lý trị liệu cho hắn rồi thôi.
Sau khi vật lý trị liệu xong, thời gian đầu thì rất thoải mái, nhưng qua một khoảng thời gian thì lại tiếp tục đau.
Không chỉ như thế, hắn còn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy một người mặc quần áo đen, chỉ vào mũi hắn mắng hắn, còn bảo hắn quỳ xuống. Lúc đi làm thì hắn khí thế oai phong, nhưng trong mơ thì bị doạ như chim cút.
Sau khi tỉnh dậy, hắn càng nghĩ càng cảm thấy lạ, bèn tìm người đến hỏi, ai ngờ hỏi xong thì càng hoảng sợ. Thì ra bộ đồ màu đen mà ngươi trong mơ mặc là kiểu ngũ lĩnh tam yêu.
(
五领三腰)
Nói rõ hơn, nói chính là áo liệm.
Loại người như bọn họ đều rất tin phong thuỷ, nên có một cấp dưới nịnh nọt đã mua tặng hắn một chiếc gương đồng trừ tà để treo trên tường.
Lúc đầu đúng là có tác dụng thật, nhưng có một đêm, sau khi hắn đi xã giao trở về, lúc vào nhà thì tình cờ nhìn vào cái gương treo trên tường. Sau đó suýt chút nữa bị hù chết...trong gương, có một người mặc đồ đen đang đi theo sau hắn, thổi khí vào cổ của hắn.
Trong chớp mắt, cả lưng của hắn trở nên lạnh toát, hắn ngồi bệch xuống đất, doạ vợ của hắn hết hồn. Nhưng khi nhìn lại thì trong phòng này, ngoại trừ vợ của hắn ra thì không còn bất kỳ người nào khác!
Từ nay về sau, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Trương Quế Phương. Đồng thời cơ thể của hắn cũng càng ngày càng kém, vận may cũng càng ngày càng tệ...đường thăng chức thì bị Uông Cảnh Kỳ chắn ngang, quả thật là đi đâu cũng vấp.
Lòng hắn càng lúc càng hoảng hốt, nghĩ thầm mình nhất định là bị thứ không sạch sẽ bám lấy, tìm người đến xem thì người ta cũng không nhìn ra thứ gì. Trong lúc hắn đang phiền lòng thì lại gặp được ta, đây chẳng phải duyên trời ban hay sao? Hắn cầu xin ta nhất định phải xem giúp hắn, người đi phía sau hắn vì sao lại muốn hại hắn, có phải phong thuỷ nhà hắn có vấn đề gì hay không?