Ta thầm nghĩ, có nhân thì ắt phải có quả, liền hỏi hắn có nhìn rõ tướng mạo của người kia không? Thật sự chưa từng gặp à?
Trương Quế Phương gật đầu như gà mổ thóc.
“Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt đó, cũng không nhớ mình có đắc tội một người như thế!”
…
Chuyện này có chút kỳ lạ -- dương giới có luật của dương giới, âm giới cũng có luật riêng của âm giới. Giống như người sống sẽ không vô duyên vô cớ giết người, người chết cũng sẽ không tự nhiên tìm người sống gây phiền phức. Kết nhân quả là một chuyện, chuyện quan trọng hơn chính là chỉ cần là người còn sống thì trên người sẽ luôn có dương khí, mà dương khí lại chính là thứ chèn ép âm tà.
Khi tà vật tới gần người sống, tu vi bình thường thì sẽ giống như tới gần bếp than, bị dương khí nướng đến đau rát.
Đặc biệt nhất chính là người này đến là vì để thổi mệnh đăng của Trương Quế Phương, nhất định là phải có thâm cừu đại hận gì đó thì hắn mới làm thế.
Tiểu hài tử vừa nghe đến chuyện này thì nhanh miệng hùa theo, giống như là có huyết hải thâm thù gì với cha nó.
"Heo béo đáng đời! Đáng đời!”
Trương Quế Phương nhất thời xấu hổ, mắng:
“Đều do mẹ ngươi dạy ngươi thành thế này, sớm biết thế thì ta đã không cho ngươi đi theo nàng ta...Sau này ngươi theo ta, dám không nghe lời, ta đánh nát mông ngươi!”
Đứa nhỏ hình như nhớ mẹ, mắt đỏ cả lên, nhưng vẫn gân cổ cãi.
“Mẹ ta bảo ngươi không phải thứ tốt lành gì, bảo ta nhất định không được học theo ngươi, chẳng có gì tốt đẹp hết!”
Hai người này nào phải cha con, là oan gia trời sinh mới đúng.
Xem ra hai vợ chồng này ly hôn cũng chẳng thuận hoà, ngược lại giống như có thù với nhau vậy. Chỉ có điều cô nàng kia luôn bị nhốt ở trong nước, vừa rồi lại bị ta siêu độ, nên hiển nhiên không có quan hệ với này.
Nhưng chuyện này vừa thấy đã biết là chuyện đại hung, cộng thêm việc ‘bạch lộc đả tán’ xuất hiện làm điềm báo, thật lòng thì ta cũng không quá muốn nhúng tay vào chuyện này. Lời của Thủy Bách Vũ, ta cũng không phải là không thể không nghe theo, khó khăn lắm ta mới tích được chút vận khí, nên thật sự chẳng muốn rước hoạ vào thân.
Trương Quế Phương là một người rất biết quan sát sắc mặt của người khác, có lẽ hắn đã nhìn ra chút manh mối, nghĩ rằng ta là người quen của Uông Cảnh Kỳ nên không thích giúp hắn, vì vậy, hắn vội nói.
"Chỉ cần đại sư nguyện ý giúp ta thì ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần là việc ta có thể làm thì ta nhất định sẽ hoàn thành, tuyệt không nuốt lời. Còn về bên tên họ Uông thì ngươi cũng cứ yên tâm, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không lộ ra một chữ nào.”
Ta suy nghĩ một chút, vẫn nói:
“Sau khi nghe xong lời ngươi kể thì ta cảm thấy chuyện này hình như không nằm trong phạm vi năng lực giải quyết của ta. Hơn nữa ta còn chuyện quan trọng khác cần làm, tiên sinh ở Hưng Long cung có không ít, ngươi tìm thêm vài người, hẳn sẽ tìm được người thích hợp.”
Trương Quế Phương thấy ta dầu muối không vào, đừng nói trong lòng đang khó chịu biết bao, nhưng mặt ngoài vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Không biết đại sư đang bận chuyện gì?”
Ta suy nghĩ một chút, nhớ tới vài nơi có tính đại biểu cho Bạch Hổ Cục trên quyển sách mật tứ tướng, rồi thuận miệng nói.
“Ta đang đi tìm hổ khẩu hạp.”
(
hạp: eo sông, chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.)
Có thể nhìn ra nơi này ước chừng là có địa thế hổ tiễn vĩ (hổ cắt đuôi), nhưng nói thật, hổ tiễn vĩ cũng không phải là địa thế phong thuỷ hiếm hoi gì, đều là thứ thường hay gặp phải.
Nhưng nếu như chỗ này có hổ khẩu hạp, vậy thì xác suất tìm được Bạch Hổ Cục sẽ được tăng lên rất nhiều...vì Bạch Hổ Cục nhất định nằm ở nơi có cả hổ khẩu hạp và hổ tiễn vĩ.
Chúc Ngốc Tử vừa ăn sủi cảo vừa cắn tỏi rồm rộp ở bên cạnh, nghe lời này của ta thì hừ lạnh một tiếng, giống như đang cười ta lừa trẻ con.
Hừ, một tên ngốc như ngươi sao có thể biết ta là một đại lão đang mang trong mình một quyển sách mật chứ.
Ai ngờ, Trương Quế Phương lại đột nhiên đứng bật dậy, sức mạnh đến nổi khiến cho món uyên ương tứ sắc trên bàn rớt hết xuống đất, nước dùng cũng bắn đầy người hắn.
Đám thuộc hạ của hắn vội chạy tới lau cho hắn, nhưng bản thân hắn lại dường như chẳng quan tâm, chỉ vội nói.
“Đại sư, vậy đây chính là duyên trời định! Cả cái Hưng Long Cung này chỉ có một cái hổ khẩu hạp, ta biết nó ở đâu!”
Ta thoáng cái liền ngây ngẩn cả người, nơi này thật sự có hổ khẩu hạp?
Cực Lạc Hà cũng ở chỗ này, cộng thêm giúp đỡ từ sách mật, xác suất tìm được Bạch Hổ Cục chẳng phải càng lúc càng lớn!
Ách Ba Lan ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn cứ không yên lòng ăn bánh trôi Bát Bảo, vừa nghe lời này, cái bánh trôi bất chợt mắc kẹt trong cổ họng, nghẹn đến mức trợn trắng cả mắt. Điều này làm Trương Quế Phương ngồi cạnh cũng hoảng sợ, nghĩ thầm tướng ăn của tiểu cô nương này đúng là mang đậm khí khái đàn ông.
Mãi đến khi Bạch Hoắc Hương châm cho hắn một kim thì hắn mới nuốt trôi được.
Cái bánh trôi vừa lọt vô bụng, hắn liền túm chặt tay ta, nói:
“Ca, chúng ta mau đi xem đi! Nhỡ đâu...”
Nhìn ánh mắt kia của Ách Ba Lan, ta cũng không đành lòng cự tuyệt —— con bà nó, đời người còn khó hơn toán học nữa.