Vì vậy ta cắn răng rồi đồng ý một cách dứt khoát, mẹ nó, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên gặp chuyện nguy hiểm, mấy lần trước có lần nào mà không chết thì cũng bị lột hết mấy lớp da?
Với lại hiện tại ta đã là địa giai rồi. Trước kia, khi ta chỉ mới là hoàng giai huyền giai, gặp nhiều hung hiểm như vậy, chẳng phải cũng bình yên vượt qua đó sao?
Không thể tránh, vậy thfi làm thôi.
Vì thế, ta nhìn Trương Quế Phương rồi gật đầu.
“Được, ngươi dẫn ta đến nhà ngươi xem chút đi.”
Trương Quế Phương nghe thế, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, thế là liền vội dẫn ta đi. Còn về phần Chúc Ngốc Tử, chúng ta vốn tới vì Bạch Hổ Cục, nếu thật sự tìm được Bạch Hổ Cục, hắn nhất định cũng sẽ được hưởng một phần công lao.
Vì vậy cả đoàn người chúng ta lại nối đuôi nhau đến nah của Trương Quế Phương, Trình Tinh Hà vừa lên xe thì đã liên tục soi gương, nói gì mà quầng thâm mắt lại nặng hơn, lần này phải kiếm lại một vố lời từ Trương Quế Phương, vô luận thế nào cũng phải mua cái gì mà dưỡng mắt SK2 linh tinh.
Dưỡng cái rắm ấy, ngươi có người yêu không mà ra vẻ thế?
Trình Tinh Hà vừa nghĩ tới tài vận khá khẩm của mình dạo gần đây thì rất vui vẻ, còn nói thầm được ăn miễn phí một bữa cơm ngon.
Nếu qua được ải này, chúng ta về nhà ăn cơm; không qua được, thì chỉ có thể nhờ người thân bạn tốt đưa cơm tới...tiện thế mời luôn dàn kèn về thổi.
Còn Bạch Hoắc Hương thì nãy giờ cứ luôn buồn bực không vui, ta nghĩ chắc là đang lo lắng cho đứa nhỏ kia, vì vậy an ủi nàng con cháu tự có phúc của con cháu, dù người kia có xấu xa thế nào thì cũng là cha ruột của thằng bé.
Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm ta, lúc này mới gật đầu mới cái, miệng cũng cười.
“Ngươi lo lắng cho ta à?”
Nụ cười đó...quả thật rất đẹp.
Tim ta chợt hẫng mất một nhịp, mặt cũng nóng phừng phừng, vội quay đầu sang chỗ khác.
Trái lại Bạch Hoắc Hương có vẻ như đang rất vui, nàng tựa đầu vào cửa sổ xe xem phong cảnh bên ngoài, tia nắng mặt trời chiếu vào vươn trên hàng mi cong, nàng thậm chí còn hát nhỏ một điệu dân ca Tây Xuyên.
Trình Tinh Hà nhìn nàng nhìn thấy quỷ.
“Quả nhiên, không sợ Bạch Hoắc Hương gọi, chỉ sợ Bạch Hoắc Hương cười...người ngày thường hung dữ cười lên, quả thật hệt như trúng tà, khiến người sợ hãi.”
Ta đưa tay đẩy đầu hắn một cái, lúc này không còn sợ thuốc xuôi tay nhắm mắt nữa à?
Nhưng dù nói thế nào thì trong lòng ta vẫn có chút lo lắng, nếu Trương Quế Phương này tương lai thật sự chết không toàn thây, vậy thì đứa nhỏ này phải làm sao đây?
Thôi, xem tình huống trước mắt đã.
Bọn họ đến nhà của Trương Quế Phương, đó là một ngôi biệt thự rất lớn, được xây theo kiểu kiến trúc đậm chất phương Tây...nhìn chẳng dính miếng nào đến Trương Quế Phương.
Loại người như Trương Quế Phương, chẳng phải nên là chủ nhân của một căn tứ hợp viện kiểu Trung Quốc, nội thật bên trong đều làm bằng gỗ gụ hay sao?
Vừa bước vào nhà, cả đám chúng ta đều cảm thấy choáng váng.
Chỉ thấy ở giữa sân, nơi mà mọi người thường hay đặt đài phun nước hay tượng điêu khắc lại có một cái bồn cầu siêu to khổng lồ...thật sự là siêu to khổng lồ, nó không phải là kích thước của con người bình thường có thể dùng, nói là để dùng cho dạ xoa thì còn có lý hơn.
Đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy một thiết kế như thế này, Trương Quế Phương này rốt cuộc là đang nghĩ gì trong đầu thế?
Trương Quế Phương thấy thế, vội giải thích.
“Không giấu gì mọi người, vợ tôi là một người làm nghệ thuật. Mấy người như thế chẳng phải đều có những ý tưởng kinh thế hãi tục hay sao, ta cũng chỉ chiều nàng một chút thôi. Để đại sư thấy cảnh này, đúng là chê cười rồi!”
“Chuyện này còn bình thường lắm!”
Một thuộc hạ của Trương Quế Phương nói.
“Chị dâu cũng không phải là hạng người bình thường, lần trước còn vì một cuộc điện thoại lừa gạt mà...”
Trương Quế Phương ho khan một tiếng, thuộc hạ kia lập tức im miệng.
Cái gì vậy?
Trong lòng hơi có suy nghĩ, đến lúc này, ta đã chợt nhận ra một việc. Sau khi Trương Quế Phương này về nhà, khí sắc trên cung phu thế càng ngày càng tệ...thậm chí còn mang theo chút tà khí.
Kỳ lạ, chẳng lẽ người mặc thọ y thổi đèn có liên quan đến người vợ kỳ lạ kia của hắn ta?
Mà thái độ của Trương Quế Phương với người vợ này cũng khá kỳ lạ, có thể nói là còn kỵ vợ hơn kỵ thái tuế, ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc đến, chỉ tiếp tục dẫn chúng ta vào trong...Trương Quế Phương là người lăn lộn từ tầng dưới chót rất nhiều năm mới có thể leo lên vị trí này, cho nên đối với việc đối đãi khách nhân quả thật là nhuần nhuyễn nằm lòng, chăm sóc bọn ta ai nấy cũng kỹ càng chu đáo.
Chúc Ngốc Tử chỉ đến vì manh mối của Bạch Hổ Cục, căn bản là chẳng muốn nhúng tay vào việc này, vì vậy hắn ôm cái bụng tròn chứa đầy sủi cảo tôm và tỏi ngâm, vừa ợ vừa đi trước nhất.
Dáng người của hắn và Trương Quế Phương xêm xêm nhau, nhìn bóng lưng thì chẳng khác nào hai con lật đật đang đi chung.
Đến khi chúng ta đi vào nhà chính, nhìn thiết kế bên trong thì lập tức cảm thấy cái bồn cầu ngoài kia quả thật rất bình thường.