Chỉ thấy trước mắt là một căn phòng khách vô cùng rộng lớn, đủ để đám trẻ con có thể tự do tự tại chơi lái xe ở bên trong. Nhưng hiện tại, bên trong chất đầy đủ thứ đồ linh tinh, thậm chí chẳng còn một chỗ nào để đặt chân.
Những thứ ‘linh tinh’ nói trên bao gồm: một pho tượng điêu khắc hình con chuột đang cầm lấy cái đầu của mình, những pho tượng phục chế binh mã cao hơn đầu hơn, trên đầu là vô số đao thương kiếm kích chăgr biết của quốc gia nào được treo lòng thòng bằng dây thừng. Tất cả những thứ mà ngươi không nghĩ tới và những thứ chẳng có tí tác dụng thực tiễn nào đều được trưng bày đầy đủ ở trong này.
Những thứ này chồng chất lên nhau che kín gần nửa cái cửa sổ, khiến người vừa bước vào đã cảm thấy xung quanh ảm đạm, đồng thời cảm giác một sự kìm nén bức bối.
Không thể che khuất cửa sổ phòng khách, nếu không sẽ cản trở sự lưu thông của vận thế...ngay cả khôgn khí để thở còn lưu thông không được, nói chi tới mấy thứ như vận thế. Nếu thường xuyên ở những nơi chứa đầy tạp vật như thế này, con người sẽ dễ bị âm tà nhập thể, dẫn phát tâm bệnh. Nếu nói theo cách hiện đại thì chính là bị bức đến mắc bệnh tâm lý.
Chúc Ngốc Tử là ai, quét mắt một vòng liền biết chuyện thế nào. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng lười nói cái gì, chọn một cái ghế rộng rãi nhất định ngồi xuống.
Ai ngờ Trương Quế Phương lại kéo Chúc Ngốc Tử lại:
“Đại sư, thứ này không thể ngồi.”
Chúc Ngốc Tử có hơi sững sốt, vội quay đầu nhìn lại:
“Trên đây có đinh à?”
Trương Quế Phương lộ vẻ vô cùng khó xử:
“Không không không, đây không phải là ghế, mà là một tác phẩm nghệ thuật. Nó không ngồi được, nếu ngài muốn ngồi...”
Trương Quế Phương vừa nói vừa kéo Chúc Ngốc Tử đến một nơi ‘có thể đặt chân’ khác, rồi chỉ vào mấy cái bàn ghế ở đó, nói.
“Có thể ngồi ở đây.”
Câu này là Chúc Ngốc Tử tức đến ngã ngửa, ngày thường hắn đến đâu, người ở đó sợ hắn còn không kịp, ai lại dám không cho hắn ngồi ghế chứ?
Tên này rõ ràng là đang xem thường hắn. Nghĩ đến đây, mặt hắn tối sầm xuống.
Chúc Ngốc Tử là một Âm Diện Tiên Sinh, đắc tội hắn, nhất định sẽ không có trái ngọt để ăn.
Trương Quế Phương hết cách, mấy tên thuộc hạ bên cạnh hiểu ý, vội thay hắn giải thích.
“Mấy vị đại sư đừng hiểu lầm, không phải Trương ca nhà chúng ta cố ý làm khó các vị, mà là vì nó không thể ngồi thật...các ngài nhìn kỹ vào đi!”
Chúc Ngốc Tử cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới nhăn mày lại...thì ra cái ‘ghế’ thoạt nhìn giống ghế kia chỉ là một mô hình làm bằng giấy cứng, nếu ngồi lên thì nhất định sẽ sập, mông cũng bị đập thành hai miếng.
Trình Tinh Hà thấy vậy than thở:
“Mẹ nó, lần đầu tiên ta thấy cảnh trong nhà người sống đặt hình nhân giấy.”
Trương Quế Phương vội uốn nắn.
“Không phải là hình nhân giấy, là tác phẩm nghệ thuật.”
Thì ra ‘cái ghế nhìn không giống ghế’ kia là một tác phẩm được trưng bày ở triển lãm, giá mua vào còn tương đương với một bộ phòng ở đế đô.
Mấy thứ đồ linh tinh nhìn chẳng ra gì xung quanh cũng đều có lai lịch không nhỏ.
Chuyện này làm ta thấy mà kinh, dù mặt ngoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhưng thực tế khi đi ta đều cẩn thận từng bước, sợ lỡ đụng phải cái gì thì lại bị bắt bồi thường.
Nhìn kỹ lại, ở đây không những có mấy thứ ‘tác phẩm nghệ thuật hiện đại’ tào lao mà còn có ‘khách quen’ của mấy chương trình mua sắm trên TV. Nào là điện thoại bạch kim đính kim cương, bộ ấm tử sa thủ công tám trăm năm không còn sản xuất...Cần cái gì là có cái đó.
Nói là giá trị liên thành, thật ra đều là mấy món đồ chơi gạt kẻ ngốc.
Vợ của Trương Quế Phương này thật sự là ai? Có thể khiến hắn xem tiền như cỏ rác, mặc cho nàng muốn đạp thế nào thì đạp.
Đứa bé kia nhìn đống ngổn ngang trong nhà, có chút không hiểu, chỉ reo lên.
“Nhà của heo mập đúng là giống cái chuồng heo!”
Trương Quế Phương và Chúc Ngốc Tử nghe vậy, lập tức tìm được nơi trút giận, đi sang cốc đầu thằng nhóc một cái.
“Ngươi thì biết cái gì!”
Trong lúc ta đang muốn nhìn kỹ phong thuỷ chỗ này thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng động cơ xe, Trương Quế Phương nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng thời có mấy thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào báo.
“Phu nhân về rồi.”
Nghe xong lời này, mặt của Trương Quế Phương cắt không còn giọt máu.
“Không phải nói đi tham gia triễn lãm Kellen gì gì đó ngày mai mới về sao? Sao giờ lại về sớm như thế?”
Tên thuộc hạ kia vội nói.
“Phu nhân bao sạch đồ trong triển lãm rồi nên về sớm.”
Bao sạch? Ta và Trình Tinh Hà liếc nhau...không nghe lầm chứ? Coi đồ triển lãm như rau củ ngoài chợ, muốn mua hết là mua hết á?
Trương Quế Phương đổ mồ hôi đầy đầu, đi lung tung như một con chim cút.
“Không ổn rồi...Không ổn rồi...”
Sau đó, hắn chợt kéo đứa nhỏ lại, liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ.
Thuộc hạ hiểu ý, lập tức kéo đứa nhỏ đi tới nhà sau.