Tiểu hài nhi chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết kêu toáng lên như heo bị thọc tiết. Bạch Hoắc Hương cau mày muốn ngăn, lại nghe Trương Quế Phương vội nói.
“Cô nương ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta chỉ là không muốn vợ mình nhìn thấy Tiểu Duệ, nàng ấy là một bình dấm chua, nếu nhìn thấy Tiểu Duệ ở đây thì ngươi xui xẻo chính là thằng bé.”
Bạch Hoắc Hương dù đồng tình với đứa nhỏ, nhưng cũng biết chuyện nhà người ta không thể tuỳ tiện nhúng tay, vì vậy chỉ đành im lặng quay sang chỗ khác.
Tiếp đó, lại nghe Trương Quế Phương cẩn thận nói.
“Các vị tiên sinh, hay là các vị cũng tránh sang chỗ khác một lúc đi, có dược không?”
Hả? Bảo con ghẻ tránh vợ mới cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ ngay cả tiên sinh đến xem nhà cũng phải tránh? Mẹ nó, sao nghe như đang sợ bắt gian vậy?
Nhưng lời còn chưa dứt thì bọn đã nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, một nữ nhân cao cao gầy gầy sải bước tiến vào như vũ bão, nàng ta có một mái tóc vàng, đeo kính râm, nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì một người nước ngoài,
Trương Quế Phương thấy thế thì ngẩn ngơ.
“Xong rồi, không còn kịp nữa rồi...”
Người phụ nữ kia khi nhìn thấy chúng ta cũng nhất thời sửng sốt, thoáng cái đã tháo kính râm xuống, lớn tiếng nói.
“Trương Quế Phương, mấy người này là ai?”
Người phụ nữ này ăn mặc rất kỳ lạ, trên cổ là một sợi xích sắt thổ, trên người là một cái túi chẳng khác nào bao nilon màu đen, nhìn thoáng qua thì hệt như một người lượm rác. Nhưng nếu không nhìn cách ăn mặc thì nàng ta cũng là một nữ nhân xinh đẹp.
Người thế này mà chịu gả cho Trương Quế Phương, chả khác nào hoa nhài cắm bãi c* trâu.
Trương Quế Phương đã sớm hoảng hốt, hắn vừa lau mồ hôi vừa giới thiệu lai lịch của chúng ta. Nhưng người phụ nữ kia không tin, chỉ vào Bạch Cổ Hương rồi nói.
“Có tiên sinh nào trẻ tuổi xinh đẹp như vậy? Nói mau, nàng ta là gì của ngươi? Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?”
Bộ móng lấp lánh nhọn hoắc của nàng ta sắp chọc luôn vào mũi của Bạch Hoắc Hương, ta tức giận đi tới chặn tay nàng lại.
“Ngươi hiểu lầm rồi, nàng ấy là người của ta.”
Lần này đến phiên Bạch Hoắc Hương sững sốt, sau đó gương mặt giống như được nhuộm son, dần dần trở nên đỏ thẫm.
Vợ của Trương Quế Phương nghe thế thì ngẩn người, Trương Quế Phương sợ vợ mình đắc tội chúng ta, cắt đứt sinh cơ của hắn nên vội thêm mắm dặm muối lai lịch của chúng ta rồi nói lại một lần, bảo là mời chúng ta đến xem phong thuỷ.
Nói xong, hắn liều mạng nháy mắt với chúng ta, ý là đừng nói chuyện người mặc áo đen thổi đèn kia nói cho lão bà hắn biết, nàng nhát gan, hắn sợ dọa tới nàng.
Thì ra ngay cả chuyện khiến hắn ngày đêm lo lắng hắn cũng chẳng dám nói cho lão bà mình nghe.
Trương Quế Phương ra đường thì kẻ hầu người hạ, thì ra ở nhà lại là một tên sợ vợ.
Khó trách vợ cũ hận hắn như vậy, nói hắn không phải thứ tốt. Thì ra là một tên chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc.
Vợ hắn nghe xong liền đánh giá chúng tôi, sau đó đột nhiên nói:
“Nếu như các ngươi lợi hại như Trương Quế Phương nói thì giúp ta xem một chuyện đi, xem xong, hắn trả các ngươi bao nhiêu, ta trả gấp mười lần.”
Chúng ta và Trương Quế Phương thoáng cái liền ngây người.
Trương Quế Phương phản ứng lại, nhanh chóng cản lão bà nhà mình lại.
"Mấy tiên sinh này..."
Trình Tinh Hà vừa nghe đến tiền đã xốn xang cả lên, vội lên.
“Ngài có thể cho chúng ta bao nhiêu?”
Chỉ thấy lão bà của Trương Quế Phương hất tay hắn ra, ngạo nghễ nói.
“Cho các ngươi một triệu đã đủ chưa?”
Đám thuộc hạ của Trương Quế Phương nhất thời đều lộ vẻ ‘ta biết ngay mà’, hình như cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn. Mà ngay cả Trương Quế Phương cũng thế, mặt của hắn không những lộ vẻ ‘ta biết ngay mà’ mà còn mang theo nét đau đơn, nhưng mà hắn lại không dám nói nhiều.
Mắt của Trình Tinh Hà lập tức sáng ngời như bóng đèn, vừa xuất hiện đã ném ra một triệu, hào sảng quá rồi!
Hơn nữa còn muốn giành trước với chồng, quả thật là có thù với tiền mà.
Trình Tinh Hà vội nói.
“Phu nhân, mời tới bên này...Thất Tinh mau tới đây, cẩn thận tư vấn cho người ta.”
Nói xong thì liều mạng nháy mắt với ta, ý bảo là có tiền không kiếm là tên khốn kiếp.
Trương Quế Phương lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng hắn sợ hắn giành thì lão bà hắn lại vứt ra một cái giá cao hơn, nên đành phải thả cho chúng ta đi. Nhưng hắn vẫn còn dục vọng sống rất mãnh liệt, bảo là sau khi xem cho lão bà của mình xong thì nhớ quay lại, hắn vẫn ở đây đợi chúng ta cứu mạng.
Lão bà của Trương Quế Phương đạp lên giày cao gót, dẫn chúng ta đến một căn phòng khách khác. Căn phòng này cũng chẳng khá hơn căn vừa nãy bao nhiêu, tất cả đều là những món đồ tào lao ngoại trừ người phụ nữ này ra thì chẳng ai thèm nhìn tới.
Nàng nhường cho chúng ta ngồi trên một cái ghế dài lớn, còn mình thì tự cởi giày cao gót rồi ngồi xuống cái sofa nhỏ bên cạnh. Như biết ta là người dẫn đầu, nàng bèn nhìn ta rồi nói.