“Người làm nghệ thuật như chúng ta tương đối thẳng thắn, vì vậy ta sẽ nói thẳng, ngươi xem có thể giúp ta bày một cục phong thuỷ trợ giúp sinh con hay không?”
Sinh con?
Nàng thở dài.
“Đúng vậy, ta và Trương Quế Phương kết hôn chính là vì muốn có con. Nhưng tên khốn kiếp đó chẳng ra gì, đã bốn năm năm rồi mà bụng ta vẫn không có chút động tĩnh nào. Nếu ngươi có thể giúp ta nhanh chóng sinh con, đúng rồi, ta muốn sinh con trai, thì ngươi muốn giá bao nhiêu cứ việc nói.”
Trình Tinh Hà đời này chưa từng thấy người ngốc nhiều tiền nào như thế, vội nói.
“Chuyện nhỏ! Lý đại sư của chúng ta đều được người ta gọi là Tống Tử Quan Âm đó, không biết hắn đã cứu vớt bao nhiêu gia đình tan vữo rồi. Ngươi cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng ta...còn về việc tiền nong thì có lẽ phải bàn bạc một thoáng, nếu ngươi chịu thêm tiền thì Lý đại sư còn có thể giúp vợ chồng các ngươi cả đời hài hoà mỹ mãn, chăn ấm nệm êm...”
Ngươi còn có cái gì mà không dám nói không?
Ai ngờ vợ hắn nghe xong thì hừ một tiếng.
“Sao ta lại không ly hôn với hắn hả? Chỉ cần sinh được một đứa con trai thì ta sẽ không cần đi theo hắn chịu tội nữa. Nếu không phải vì chuyện kia thì có nằm mơ ta cũng chẳng gả cho hắn, mỗi lần nhìn cái mặt của hắn ta đều tởm đến buồn nôn.”
Những lời này khiến bọn ta có chút khó hiểu. Ý của nàng ta là, nàng ta kết hôn với Trương Quế Phương chỉ vì muốn sinh cho hắn một đứa con trai? Sinh xong thì lập tức ly hôn?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Nhưng khi nhìn lại tướng mạo của nàng, ta chợt lắp bắp kinh hãi.
…
Vừa nãy khi nàng đi vào, phòng khách tối tăm, khuôn mặt nàng ngược sáng, sau đó lại xông tới làm khó dễ nên ta không kịp nhìn kỹ, bây giờ phòng khách có ánh sáng thì có thể nhìn thấy diện mạo của nàng, tài hoa xuất chúng, ấn đường đầy hồng quàng, cung Tài Bạch có vàng thật, hiển nhiên là tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa.
Mới đầu ta thấy Trương Quế Phương xấu xí lại vứt bỏ người vợ cám bã của mình, mà người vợ hiện giờ xinh đẹp như thế này, tưởng hắn mắc bệnh “đàn ông có tiền thì đổ đốn”, đi tìm cô vợ mới trẻ trung xinh đẹp hơn.
Mà cách tiêu tiền mạnh tay của người phụ nữ này khi nãy làm ta cứ tưởng nàng tiêu tiền của Trương Quế Phương nên mới không thấy xót. Tổ hợp chồng già vợ trẻ, phần lớn đều là ngươi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ta phụ trách xinh đẹp như hoa, nhưng bây giờ xem ra, tài sản của nàng chấp vài Trương Quế Phương cũng được, rõ ràng là Trương Quế Phương với cao.
Vậy thì lạ quá, một cô nàng xinh đẹp lại giàu có sao tự dưng lại vừa ý một kẻ chẳng hề ưa nhìn như Trương Quế Phương?
Ta hỏi ngay, Trương Quế Phương có gì tốt mà ngươi nhất định phải sinh con cho hắn?
Với điều kiện của nàng, cho dù kết hôn với ngôi sao đang hot có lẽ cũng phải việc gì khó khăn.
Ai ngờ nghe ta hỏi xong, nét mặt của nàng trở nên mất tự nhiên, nàng ấp úng:
“Mỗi người đều có gu riêng, ta muốn sinh con cho Trương Quế Phương, không được à! Chuyện thầm kín sao có thể nói cho ngươi biết được, ngươi nghĩ ta bị ngu chắc?”
Hiển nhiên mục đích nàng kết hôn với Trương Quế Phương cũng không đơn thuần.
Ta cảm thấy tò mò hơn rồi.
Nàng nói với giọng điệu sốt ruột:
“Không nói chuyện này nữa, ngươi mau giúp ta nhìn xem phong thủy gì đó đi, khi nào ta mới có thể mang thai?”
Ta lên tiếng trả lời:
“Việc này không khó, có phải từ sau khi đến đây ở, ngươi luôn cảm thấy bức bối, nóng nảy, váng đầu ù tai không?”
Trương phu nhân nghe được ta nói thế thì kích động lắm, vội nói:
“Ngươi nói đúng hết cả rồi, trước kia không sao, nhưng từ khi dọn vào ở là cả ngày cảm thấy bực dọc, ăn bao nhiêu thuốc an thần tĩnh tâm rồi mà vẫn không có tác dụng gì, còn cho rằng bị Trường Quế Phương chọc giận đến mức đến thời kỳ mãn kinh sớm nữa chứ! Chuyên gia nói ta tâm trạng của ta không tốt trong thời gian dài có liên quan đến chuyện không dễ dàng mang thai.”
Nói rồi nàng còn kéo ta:
“Vậy tức là có liên quan đến phong thủy thật sao? Thế thì ngươi mau chóng giúp ta giải quyết đi, bây giờ ta trả tiền luôn.”
Ta chỉ vào nhà của nàng và nói:
“Nguyên nhân ngươi luôn cảm thấy bực bội là bởi vì đồ đạc ở đây quá nhiều, nhà ở không cần quá rộng, nhưng tuyệt đối không thể chứa quá nhiều đồ vật linh tinh, vật dụng quá lộn xộn, tâm trạng của ngươi cũng càng rối loạn hơn, chẳng phải bây giờ lưu hành lối sống tối giản sao? Chính là đạo lý ấy, ngươi dọn hết đống đồ đạc này ra ngoài, rồi ta giúp ngươi điều chỉnh một vài chi tiết, lập tức sẽ có hiệu quả.”
Thật ta khi nói ra những lời này, ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Trương phu nhân làm khó dễ rồi. Dù sao đối phương cũng là nghệ thuật gia, những món đồ bỏ đi trong mắt bọn ta người khác phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền mới mua được, nàng chịu vứt đi được hay sao?
Ai ngờ Trương phu nhân nghe xong thì lớn tiếng nói ngay:
“Đơn giản vậy thôi à? Không thể chất đống quá nhiều đồ đạc đúng không? Vậy thì dễ thôi, bây giờ ta vứt hết đống đồ này đi...Tiểu Nhâm!”
Sau đó nàng gọi người hầu tới:
“Ngươi mang những thứ này đi đi, thích ném đâu thì ném!”
Tiểu Nhâm nghe vậy, không hề chần chừ mà lập tức làm theo ngay, hiển nhiên đã quen với tính cách của Trương phu nhân rồi.
Ta ngớ ra, chẳng phải vừa nói một cái ghế là vô giá sao? Bao nhiêu đồ đạc như vậy, nói vứt là vứt ngay à?
Trình Tinh Hà phản ứng còn nhanh hơn phản xạ gân cơ, hắn lập tức giữ Trương phu nhân lại:
“Vứt đi? Nhiều tiền thế mà cứ vứt đi hết à?”
Trương phu nhân xua tay hờ hững:
“Đúng vậy, dù sao ta mua những món đồ này bởi vì lúc đó bực bội không có chuyện gì làm, cho nên tiêu tiền giải buồn thôi, bây giờ dọn đến chỗ khác cũng phiền, vứt đi là xong.”
Tiểu Nhâm đã bắt đầu thu dọn, Trình Tinh Hà ngăn trước mặt đối phương:
“Nếu là như vậy, Trương phu nhân, việc này cứ giao cho ta, bọn ta là dân chuyên nghiệp, sẽ xử lý sạch sẽ hơn.”
Tên này đúng là vắt cổ chảy ra nước, lại còn có ý đồ này.
Ta trợn trắng mắt, bỗng thấy được Bạch Hoắc Hương đang ngẩn người, mặt đỏ bừng, giống như ấm nước sôi trên bếp.
Sốt à?
Ta sờ huých nàng:
“Nếu ngươi khó chịu thì ta bảo Ách Ba Lan đưa ngươi về Hội Tứ Tượng nghỉ ngơi.”
Bạch Hoắc Hương hoàn hồn, lấy lại tinh thần, nàng lắc đầu nguầy nguậy.
Dạo này nàng cứ là lạ thế nào ấy.
Động tĩnh thu dọn đồ đạc ầm ĩ khiến Trương Quế Phương chạy tới, hiển nhiên hắn cảm thấy lòng đau như cắt:
“Những thứ này...Vứt hết à?”