Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1027 - Chương 1027: Làm Từ Thiện

Chương 1027: Làm Từ Thiện

Trương phu nhân vừa chơi điện thoại vừa nói:

“Sao nào, có tiêu tiền của ngươi đâu, ta thích vứt thì vứt, còn phải hỏi ngươi chắc!”

Ta phát hiện Trương phu nhân đang lướt trang web mua sắm, hiển nhiên nàng lại đang mua thứ khác.

Ta quan sát tay của nàng, thế mới biết vì sao nàng làm như vậy: Tuy bàn tay của nàng thon dài, trắng nõn, là một đôi tay đẹp, nhưng rõ ràng lại là tay phễu.

Tay phễu là gì? Ngón tay khép lại có ba kẽ hở, cũng như tiền tài như cái phễu, người có kiểu tay này tuyệt đối không giữ được tiền, không tiêu tiền thì sẽ thấy khó chịu.

Giống như người có kinh tiền trong tay như Triệu lão giáo sư bọn ta gặp được lần trước, bàn tay cũng có một kẽ hở, sư phụ già không chịu nhận, thế nên mới kiểm tra bằng cách chạm tay vào nước.

Bình thường người có kiểu bàn tay như thế này thì “tay phễu, nghèo tận”, thế nhưng nhà Trương phu nhân lắm tiền nhiều của, nếu chỉ là một lu nước thì có lẽ sẽ rò rỉ hết sạch, nhưng tài sản nhà Trương phu nhân là biển cả mênh mông, rò rỉ thời gian ngắn thì không sao, còn có thể chống đỡ được, lâu dần, núi vàng núi bạc cũng không gánh nổi.

Trương phu nhân biết, vội nói:

“Đúng là vậy, từ nhỏ ta đã như thế rồi, tiền vào trong tay là như biết cắn người ấy, không tiêu là không được, hễ tiền tài tích góp lâu không động đến thì ta lại cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, không phát tiết không được, chỉ cần tiêu xài là ta cảm thấy sung sướng lắm, tinh thần sảng khoái như vừa tắm rửa xong.”

Ta buột miệng nói:

“Ngươi có thể lựa chọn làm từ thiện, quyên góp, trợ cấp cho người cần, nếu làm như vậy…”

Nếu làm như vậy, phúc báo sẽ đến một cách bất ngờ, ngươi vĩnh viễn không biết, người ngươi từng giúp đỡ sau này sẽ báo đáp ngươi bằng cách nào.

Nhưng ai ngờ, Trương phu nhân nghe thế thì trừng ta:

“Làm từ thiện? Không thân cũng chẳng quen, tại sao ta phải đưa tiền cho đám người nghèo đó? Dùng tiền mua đồ, bất kể cho tác dụng hay không thì ta cũng có thể hưởng thụ sự vui sướng khi tiêu tiền, chứ giúp bọn họ thì được cái gì? Ngươi nghĩ ta ngốc à?”

Cũng phải, ấn đường của Trương phu nhân hẹp, hai mắt gần nhau, người có tướng mạo nào tầm mắt hạn hẹp, vì lợi ích riêng, chỉ cần niềm vui nhất thời, không biết nhìn xa trông rộng.

Trình Tinh Hà lén đá ta một chân, ý bảo loại người này được ông trời phái xuống để chia đều sự giàu, ta bi ấm đầu mới nói với nàng, với loại người dâng tiền tận cửa như thế, không bằng kiếm ít tiền của nàng.

Đã nói đến mức này rồi, ta biết nói nữa lại thành ra lảm nhảm nên cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Một lát sau, đồ đạc đã bị dọn sạch sẽ, Trình Tinh Hà còn tìm mã giảm giá, gọi Lalamove, không biết chuyển đi đâu.

Trương Quế Phương thấy bao nhiêu tiền cứ thế trôi mất thì tức sôi gan, nhưng lại không dám ho he, bọn ta lại bị vợ hắn “chiếm giữ”, hắn tức giận chạy ra ngoài ngồi.

Lần này căn nhà trở nên sáng sủa hơn, tâm trạng của Trương phu nhân cũng thoải mái hơn nhiều, nàng vui vẻ nói có tác dụng.

Không gian sáng lên, ta phát hiện bụng của Trương phu nhân hình như có âm khí như ẩn như hiện.

Mà màu sắc của luồng âm khí này thoạt nhìn không khác âm khí trên người Trương Quế Phương là bao.

Vì thế ta bèn hỏi Trương phu nhân:

“Dạo gần đây bụng của ngươi có vấn đề gì không?”

Nghe ta hỏi vậy, Trương phu nhân cau mày:

“Bụng, bụng của ta không có vấn đề gì mà?”

Ta hỏi tiếp:

“Không gặp phải chuyện gì đáng sợ không?”

Trương phu nhân nhướng mày:

“Đáng sợ, ý của ngươi là gì? Bụng thì có thể…”

Nói đến đây, Trương phu nhân như nhớ ra cái gì, nói ngay:

“Làm sao ngươi biết?”

Hóa ra, thỉnh thoảng Trương phu nhân sẽ gặp ác mộng, nàng mơ thấy một người mặc quần áo màu đen đứng trước giường của mình, giơ tay phủi bụng nàng, giống như muốn phủi thứ gì đó trên bụng đi vậy.

Nàng bạo gan, không để tâm đến việc này, mà tình cảm với Trương Quế Phương lại không thắm thiết mặn nồng gì nên không nói cho hắn biết.

Ta nhìn về phía Bạch Hoắc Hương, Bạch Hoắc Hương lấy lại tinh thần, lập tức đi bắt mạch cho Trương phu nhân, nói, Trương phu nhân bị âm tà nhập thể, quả thực rất khó mang thai.

Lại là người mặc đồ đen?

Động tác phủi tay...Chắc chắn là không muốn cho Trương phu nhân mang thai.

Hắn còn có thù oán với hai người nhà này?

Ta lập tức hỏi Trương phu nhân, có biết diện mạo của người mặc đồ đen đó không?

Trương phu nhân nhíu mày:

“Không biết, ta chỉ nhớ đó là một ông già khố quắt, ở khóe mắt có hai bớt tiền tài.”

Đột nhiên, bên ngoài có người hùng hổ đi tới, lớn tiếng nói:

“Cái thằng vô dụng này, còn có tâm trạng ở đây thở dài à, vợ ngươi đâu?”

Nghe thấy giọng nói ấy, sắc mặt Trương phu nhân bỗng chốc thay đổi, hình như nàng rất sợ người kia.

Bình Luận (0)
Comment