Sau đó giọng nói hốt hoảng của Trương Quế Phương cũng vang lên:
“Cha, Diễm Vinh đang ở bên trong!”
Đó là...Cha của Trương phu nhân, cha vợ của Trương Quế Phương?
Tiếng bước chân mạnh mẽ vội vã đi về phía này, một người đẩy cửa ra, lập tức trừng Trương phu nhân:
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, số tiền này là do lão tử vất vả kiếm được, chứ không phải do gió thổi tới! Với cách tiêu tiền đấy của ngươi, núi vàng núi bạc cũng bị ngươi tiêu hết sạch!”
Ông lão này đã đến tuổi thất tuần, đầu tóc trắng phơ, song tinh thần quắc thước, lại có tướng hổ, cả người toát lên phong thái đại tướng quân, kiểu người này có quyết đoán, luôn là người định đoạt mọi việc. Quả nhiên, cung Thiên Di của ông lão cao lại có vàng thật, thành tựu một đời rất lớn, đại phú đại quý, chắc chắn có thể gây dựng cơ nghiệp khổng lồ.
Tục ngữ có câu hổ phụ vô khuyển tử, không biết làm sao lại dạy ra cô con gái như thế này.
Nhưng trông tinh thần lão gia tử khỏe khoắn, vậy mà một chân bó bột, hình như gần đây mới bị thương.
Vẻ mặt dửng dưng của Trương phu nhân thoắt cái thay đổi, nàng ấp úng:
“Ta…ta cũng đâu có tiêu nhiều, ngài biết mà, dân nghệ thuật như ta phải thành lập trên cơ sở kinh tế…”
“Nghệ thuật, nghệ thuật, ngươi chỉ biết nghệ thuật thôi!”
Không nhắc đến nghệ thuật còn được, vừa nhắc đến hai chữ này là ông cụ tức khắc nổi nóng:
“Lần trước ngươi mua đá ngọc lam, rồi lại mua ngọc lưu ly, bảo là dùng để vẽ, tiền mua nguyên liệu tổng cộng hết khoảng bốn trăm đúng không? Cuối cùng tranh ngươi vẽ bán đi được bao nhiêu? Năm nghìn! Lại còn là giá hữu nghị do nể mặt ta! Cả lần trước lừa đảo qua điện thoại nữa, người ta gọi điện nói mua tranh của ngươi, thế mà ngươi chuyển cho đối phương tổng cộng hơn bốn triệu làm tiền đặt cọc, ngươi có bị ngu không hả?”
Tuy ánh mắt Trương phu nhân lộ vẻ không cam lòng, nhưng tiền là của cha, nàng không thể không khuất phục.
Thảo nào Trương phu nhân hay nói “Ta đâu có ngu”, hóa ra nàng luôn giấu câu này trong lòng, là tiếng kêu khóc phát ra từ tận linh hồn.
Trước kia ta cảm thấy công tử bụng bự nhà Giang tổng đã giỏi phá của lắm rồi, không ngờ lại gặp phải đối thủ.
Trình Tinh Hà bày ra vẻ đau lòng, hiển nhiên hắn hối hận không gặp Trương phu nhân sớm hơn.
Loại người ngốc nghếch lắm tiền như thế này có tìm mòn mắt cũng không tìm được.
Lão gia tử sạc con gái một trận rồi lại nhìn về phía Trương Quế Phương
“Tiểu Trương, không phải ta trách ngươi, nhưng ngươi làm đàn ông, thế mà còn không quản lý được vợ mình à? Không có chút bản lĩnh gì, cứ vâng vâng dạ dạ sợ đầu sợ đuôi, ngươi nói xem, làm sao ta yên tâm giao cơ nghiệp ta lập nên cho các ngươi?”
Bên ngoài Trương Quế Phương cũng coi như hô mưa gọi gió, bị lão gia tử giơ gây răn dạy thì cũng chỉ có nước cúi đầu nói vâng vâng vâng, dạ dạ dạ. Khiến lão gia tử càng nổi giận đùng đùng:
“Ta già rồi, không có đứa nào khiên ta yên tâm cả, khiến ta tức chết đi.”
Nói xong ông lão lại nhìn về phía bọn ta, cau mày nói:
“Những người này…”
Trương phu nhan vội vàng giới thiệu bọn ta, nói là xem phong thủy, giúp nhà mình bày cục sớm sinh quý tử, để cha mau chóng được cháu ngoại trai.
Ai ngờ. không nghe nhắc đến được còn, vừa nghe thấy bọn ta có liên quan đến phong thủy là sắc mặt của lão gia tử sa sầm:
“Phong thủy nhà bọn ta đang bình thường, không cần người ngoài nhúng tay vào, người đâu, tiễn khách?”
Cái quái gì thế?
Trương phu nhân thấy thế, vội nói:
“Nhưng còn chưa bày cục mà…”
Trình Tinh Hà cũng quýnh lên:
“Còn chưa trả tiền đâu!”
CMN, ngươi thật sự định bòn rút đến cùng à, đống đồ vứt đi ban nãy bán theo cân cũng được kha khá rồi mà?
Lão gia tử nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi hơn, nhưng Trương Quế Phương lập tức kéo bọn ta ra ngoài, Trình Tinh Hà còn định tính toàn, nhưng Trương Quế Phương nói ngay:
“Nghe ta, chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau.”
Sau đó hắn lôi bọn ta ra ngoài sân, rồi mới thở phào một hơi:
“May mà ta gọi cứu binh đến, bằng không dù ta xảy ra chuyện gì thì e là vợ ta vẫn chưa chịu thả người!”
Hóa ra Trương Quế Phương vội vàng muốn bọn ta xem cho hắn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn cố ý gọi lão gia tử tới.
Rồi hắn bảo bọn ta chờ một lát, hắn an trí hai cha con, chỉ chờ ta cứu hắn.
Trình Tinh Hà lấy điện thoại di động ra tính tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Trương Quế Phương vừa đi, đứa bé trai lập tức chạy tới, kéo Bạch Hoắc Hương gọi Bồ Tát tỷ tỷ, không chịu buông ra.
Ta bèn hỏi hắn:
“Cha ngươi bỏ nhà đi từ bao giờ?”
Đứa bé nghe đến chữ “cha” thì bày ra vẻ mặt ghét bỏ:
“Con heo mập ấy á? Ta sinh ra cũng không thèm quan tâm ta, mẹ ta nói, hồi ta còn nhỏ hắn đã đi trèo cành cao rồi.”
Mấy người cấp dưới ở lại đây chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé đều lộ vẻ xấu hổ.
Ta bèn bảo bọn họ nói xem tại sao người nhà này chọn trúng Trương Quế Phương?