Chương 103: Khôn Sống Mống Chết
Bà Triệu làm sao có thể để ý đến hắn, lập tức nói với ông cụ Triệu và bảo ông cụ Triệu sa thải hắn, không nên giữ lại nữa.
Ông cụ Triệu vừa nghe Trương Lượng lại có mưu đồ cướp người phụ nữ của mình nên rất tức giận, lúc ấy muốn cho Trương Lượng thu dọn hành lý về nhà, mà Trương Lượng này là một kẻ liều mạng, nghe nói mình sắp bị sa thải nên ôm suy nghĩ thà mất cả chì lẫn chài, thế nhưng mưu tính xâm phạm bà Triệu, kết quả lại bị hai tên vệ sĩ khác bắt tại chỗ.
Nhân phẩm Trương Lượng không được, nhưng tố chất chuyên môn quá mạnh, các vệ sĩ khác vì bị ép phải tự vệ nên đánh chết hắn.
Chuyện này đã trải qua điều tra của bộ phận liên quan, xác nhận không sai, vốn là chuyện coi như đã qua, nhưng không ngờ từ đó về sau, bà Triệu lại gặp phải nhiều chuyện đáng sợ.
Ban đầu, là một đứa trẻ nhà họ hàng đến đây chơi, nhìn bà Triệu liền cười, những người khác lại chọc cười đứa nhỏ kia, nói đứa nhỏ này cũng là tiểu nhân tinh, nhỏ như vậy đã nhìn ra được ai xinh đẹp.
Bà Triệu cũng cười theo, nhưng đứa nhỏ kia nói tiếp:
“Đầu! Đầu!”
Người lớn hỏi hắn có ý gì? Đứa nhỏ kia cười ngây thơ, chỉ vào đỉnh đầu bà Triệu và trả lời:
“Trên đầu dì, nổi lên một cái đầu lớn, đỏ! Đỏ!”
Lúc này, làm cho mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi, người họ hàng vội đưa đứa bé đi.
Sau đó, lại có một người giúp việc nữ trong nhà nửa đêm trực ban, đột nhiên bà dì tới nên đi WC thì thấy trong sân có một thứ tròn trịa đang bay, còn tưởng là một quả bóng bay, tới gần nhìn thì bị dạo đền ngã ngồi trên mặt đất - dĩ nhiên là đầu người, máu tươi đầm đìa bay lơ lửng ở ngoài cửa sổ phòng ngủ của bà Triệu.
Đứa trẻ chưa tới năm tuổi, thiên nhãn chưa đóng, người phụ nữ thuộc âm, lúc có kinh nguyệt cũng dễ dàng gặp quỷ, hai chuyện này làm cho người nhà họ Triệu hoang mang.
Rốt cục có một ngày, lúc bà Triệu đang soi gương, cũng bỗng nhiên thấy phía sau có khuôn mặt máu chảy trong vắt, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm nàng, dọa nàng hét lên, những người khác chạy tới thì khuôn mặt kia lại biến mất.
Sau đó, chỉ cần bên cạnh không có ai, bà Triệu sẽ thấy bóng ma kia xuất hiện, gắt gao trừng mắt nhìn nàng, mà bây giờ nàng thậm chí có thể nghe thấy đầu người kia bắt đầu biết nói:
“Tiện nhân! Là ngươi hại chết ta, ta muốn ngươi đền mạng!”
Không cần phải nói, đầu người kia chính là Trương Lượng.
Nói đến đây, bà Triệu lại rơi nước mắt như mưa, sau đó lau nước mắt và nói, cho dù hắn đã chết vẫn muốn quấn lấy ta, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì? Chỉ vì vẻ đẹp của ta ư? Vậy thì ta thà không muốn vẻ đẹp này!
Lời này một vạn phần trăm là trái lương tâm. Đối với loại phụ nữ này, vẻ đẹp quan trọng hơn mạng sống.
Mà ông cụ Triệu đau lòng, còn ôm bà Triệu vào trong ngực để an ủi.
Chuyện này không đơn giản, có thể ở trước mặt người bình thường lộ ra bóng ma và tiếng quỷ, đã là hắc ác quỷ rồi, giống như ở bãi đỗ xe của Uông Tình Tình.
Nhưng người Uông Tình Tình ở âm địa mới có thể dưỡng ra sát khí nhanh như vậy, mà phong thủy nơi này tuy là không dám nói tốt đến cực phẩm, cũng không có âm khí gì, nếu Trương Lượng kia là vì nhiều việc bất nghĩa mà chết, làm sao có thể có sát khí lớn đến mức thành hắc lệ quỷ được?
Ta âm thầm có chút nghi ngờ, len lén nhìn bà Triệu một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ bà Triệu còn có chuyện gì giấu diếm sao?
Mà bà Triệu nhận ra ta nhìn nàng, thản nhiên cười với ta, cười đến tai ta nóng lên, lần nữa “hụt khí”.
Nghe xong, Hòa Thượng vô cùng, nói tên này không phải là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao? Đã chết còn mơ tưởng hão huyền, người anh em, chuyện này ngươi không thể mặc kệ, nhất định phải thay trời hành đạo!
Ông cụ Triệu cũng tràn đầy hy vọng nói:
“Chuyện của vợ ta phải nhờ đại sư cả rồi!”
Ta vừa định nói khách sáo mấy câu, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Đại sư sao? Ta thấy hắn là một thằng hề thì đúng hơn.”
Thật là oan gia đường hẹp, cái tên râu đen họ Hàn kia cũng tới.
Những khách mời khác thì bàn luận sôi nổi:
“Ôi chao, không hổ là ông cụ Triệu, thật có mặt mũi, ngay cả Hàn tiên sinh cũng đến mừng thọ hắn.”
“Đúng vậy, nghe nói vị Hàn Đống Lương tiên sinh này là chưởng môn tương lai của Chính Nhất Đạo, hay là hội trưởng hội liên đoàn phong thủy, trước kia cũng được người ta gọi là nghìn vàng khó cầu, bao nhiêu người lập đội chờ một tháng cũng chưa chắc có thể gặp mặt.”
“Đáng tiếc sóng sau sông Trường Giang đẩy sóng trước, hiện tại danh tiếng của đại sư Lý Bắc Đẩu giống như mặt trời ban trưa, tất cả mọi người đi cầu Lý đại sư, bây giờ trước cửa Chính Nhất Đạo chỉ đìu hiu thưa thớt.”
“Khôn sống mống chết, quy luật tự nhiên, có cái gì ngạc nhiên chứ.”
Nói xong họ nhìn nhau cười - trong giới này e là chỉ có loại thói đời này, làm sao còn tình người nữa.