Chương 104: Âm Diện
Lỗ tai Hàn Đống Lương rất thính, hiển nhiên đều nghe thấy, ánh mắt nhìn ta càng ngày càng lạnh.
Ông cụ Triệu lại vô cùng vui mừng:
“Thì ra Hàn tiên sinh cũng tới sao! Ôi chao, là lão Triệu ta vinh hạnh, nhưng ý của câu này là...”
Hàn Đống Lương lạnh lùng nói:
“Ông cụ Triệu, giao tình của chúng ta vẫn không cạn, ta chỉ sợ ngươi để cho thằng nhóc chưa dứt sữa này lừa gạt, mới đặc biệt tới đây.”
Hòa Thượng lập tức nói:
“Họ Hàn, anh em ta đã thay đổi tình thế ở trong linh quy ôm trứng ngươi cũng thấy, dựa vào cái gì mà hắt nước bẩn như vậy?”
Những người khác cũng bán tán sôi nổi, nói là tác phong của Hàn tiên sinh không ổn, danh tiếng bị đoạt mất lại muốn nói bậy như vậy.
“Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề trông cửa, phung phí của trời cũng gọi là thay đổi tình thê sư?”
Hàn Đống Lương lớn tiếng nói:
“Vậy hôm nay ta mời mọi người làm chứng, ta sẽ so tài với Lý Bắc Đẩu này, để các ngươi thấy thế nào mới là thầy phong thủy thật sự.”
Nói xong, hắn nhìn về phía ta, mang vẻ khiêu khích nói:
“Ngươi dám không?”
Ôi, hắn vội muốn đánh bại ta, cứu vãn địa vị của mình sao.
Xem náo nhiệt quá nhiều rồi, nếu lúc này nhận thua vậy ta cũng đừng mong nghí đến việc tiếp tục kiếm cơm trong giới này nữa, vì vậy ta nói:
“Có thể, ngươi nói đi, so tài thế nào?”
Khóe miệng Hàn Đống Lương cười nham hiểm:
“Vậy chúng ta so tài xem ai giải quyết được ác quỷ quấn lấy bà Triệu trước.”
Ta gật đầu:
“Được rồi.”
Vừa nghe vậy, bà Triệu vô cùng hứng thú, lập tức nói với ông cụ Triệu:
“Thật là quá may mắn, hai đại sư cùng nhau ra tay, chắc chắn có thể bắt được Trương Lượng!”
Ông cụ Triệu nhìn bà Triệu với vẻ mặt cưng chiều:
“Bảo bối ngoan ngoãn của ta phúc lớn mệnh lớn, làm sao có thể xảy ra chuyện được, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, không ai dám làm tổn thương ngươi đâu.”
Ta thấy cảnh này, cả người cũng nổi da gà, lúc này Hàn Đống Lương đã chạy vào bên trong xem phong thủy, ta cũng đi vào bên trong, lúc này, đang thấy hai người giúp việc ở phía sau buổi tiếc thì thầm:
“Ngươi xem hai người lại thể hiện ân ái rồi, rất nhiều người ngưỡng mộ bà chủ của chúng ta đấy!”
“Quên đi.”
Một người giúp việc khác bĩu môi:
“Cho dù bảo ta gả cho hắn, ta cũng chịu không nổi - ngươi đã quên chuyện táo thịt rồi sao? Ông già biến thái như vậy, ghê tởm chết đi được!”
Biến thái? Ta lập tức đến gần, hỏi các nàng vừa nói chuyện gì vậy?
…
Hai người giúp việc kia không ngờ ta ở phía sau sẽ nghe thấy lời này, lập tức mặt bị dọa đến trắng bệch, vội xua tay nói không có gì, mang theo bát đĩa không cần thiết muốn đi.
Ta ho khan một tiếng, thản nhiên nói:
“Nếu các ngươi thành thật nói ra thì không có việc gì, nếu không nói thì ta sẽ đi hỏi ông cụ Triệu và bà Triệu, hai người các ngươi nói thịt táo là có ý gì.”
Bóng lưng của hai nữ giúp việc kia thoáng cái cứng đờ, hiển nhiên rất sợ vợ chồng ông cụ Triệu, lúc này mới thấp giọng nói hết mọi chuyện cho ta biết.
Thì ra mặc dù ông cụ Triệu này tuổi đã hơn bảy mươi, nhưng lại đặc biệt sợ chết, mỗi ngày đều giống như Tần Thủy Hoàng tìm kiếm con đường trường sinh, không biết đã quen biết với một pháp sư ở đâu ra và lấy được một phương thuốc đan dược.
Vật liệu luyện đan là cái gì thì không ai biết, chỉ biết cái đồ vật làm ra kia tròn vo rất giống táo, mà chế tạo vật kia cần phu nhân hỗ trợ.
Ồ? Không ngờ bà Triệu nhìn họa quốc hại dân mà còn có bản lĩnh này?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện ghê tởm vừa rồi?
Hai người họ lập tức đỏ mặt, nói, bởi vì đan dược kia sau khi xoa nắn xong, phải dùng khí của người phụ nữ trên người phu nhân đến bồi bổ.
Khí người phụ nữ...Ta hiểu rất rõ, tai thoáng cái lập tức đỏ lên, mẹ nó, chẳng trách lúc các nàng nói chuyện này lại vòng vo quanh co như thế.
Hơn nữa, ông cụ Triệu cũng mặc kệ cái kia gọi là thuốc, mà gọi là thịt táo – người phụ nữ dùng táo của chính mình để bồi bổ.
Hai người họ nói xong thì cầu xin ta tuyệt đối đừng tiết lộ là do các nàng nói, chuyện này là bí mật lớn nhất của nhà họ Triệu, nếu để cho ông cụ Triệu biết, vậy các nàng chỉ sợ không thể nào còn sống đi ra khỏi nhà họ Triệu.
Hai người này đều là những người lao động, tướng mạo bình thường, xương gò má cao, cằm vuông vắn, không biết nói dối.
Ta vội ổn định lại tâm trạng và hỏi các nàng, ông cụ Triệu kia phí rất nhiều công sức làm cái này vậy có tác dụng không?
Hai người giúp việc liếc nhau, gật đầu lia lịa:
“Có tác dụng!”
Lúc trước ông cụ Triệu bệnh thoi thóp, thân thể cũng gầy gò, nhưng từ sau khi bắt đầu dùng thịt táo thì tinh thần càng ngày càng hưng phấn, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng ít đi giống như được xây dựng lại từ bên trong vậy.
Ta vừa suy nghĩ, loại phương thuật này tà như vậy, chẳng lẽ lại là phương thuật âm diện?