Ngày hôm đó, mẹ của đứa bé còn phải làm ca đêm, vì thế hắn ở nhà một mình trông nhà như thường lệ.
Thời tiết hôm ấy rất lạnh, đứa bé ôm chăn ngồi trên ghế sofa xem tivi, tivi đang chiếu quảng cáo bánh trôi, vỏ gạo nếp dẻo được cán mỏng nứt ra, nhân mè đen đặc sệt chảy ra ngoài, làm đứa bé thèm nhỏ dãi.
Hắn nghĩ thầm, trời lạnh thế này, được ăn một bát chè trôi vừa ấm vừa ngọt thì tốt biết bao!
Đáng tiếc, mẹ hắn kiếm được tiền toàn dùng để giao tiền thuê nhà hoặc nộp học phí, số còn lại thì không nỡ tiêu, cho dù bánh trôi không đắt, nhưng lại là “chi tiêu không cần thiết”, có thể không mua thì nhất quyết không mua.
Thế nhưng một lát sau, hắn nghe thấy có người gõ cửa.
Đứa bé cũng hiểu chuyện, biết được không thể mở cửa cho người lạ, bèn hỏi một câu, người ngoài cửa nói, mẹ ngươi tên là XXX đúng không? Nàng bảo ta đưa chút đồ ăn đến cho ngươi.
Đứa bé nghe thấy đúng là tên mẹ mình thì vui sướng lắm, chạy ra mở cửa, nhìn thấy một ông lão gầy đét.
Ông lão mặc áo bông màu đen, bên khóe mắt có mấy vết bớt tiền tài, trông lạ hoắc, hắn chưa từng gặp người hàng xóm này bao giờ.
Mà ông lão chìa tay, giơ một cái bát lớn ra trước mặt đứa bé, là một bát chè trôi nóng hôi hổi.
Đứa bé lập tức cầm ấy cái bát, cảm thấy cái bát này có phần kỳ lạ: Chất liệu bằng sứ thô, dưới đáy bát là một đường kẻ tròn màu xanh lam, có lỗ hổng và mặt vỡ.
Rất ít người dùng loại bát này, giống như trong phim cổ trang vậy.
Nhưng đứa bé không nghĩ nhiều, lập tức cầm thìa lên bắt đầu ăn. Kỳ lạ hơn là, bát chè trôi này thoạt nhìn nóng hôi hổi, thế nhưng khi ăn lại không thấy nóng ấm.
Ông lão không chịu vào nhà, nhìn đứa bé ăn hết bát bánh trôi thì mỉm cười.
Nhìn nụ cười ấy, đứa bé theo bản năng cảm thấy lạnh sống lưng, hắn còn nhỏ, không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy nụ cười ấy không giống nụ cười lương thiện.
Đứa bé bèn hỏi vì sao ông lão không vào nhà?
Ông lão lắc đầu, nói rằng không vào được.
Đột nhiên, không biết nhà ai nổ pháo bên ngoài, khiến đứa bé giật nảy mình, khi quay đầu lại thì ông lão đã biến mất.
Hắn chạy ra ngoài hiên, nhưng bên ngoài cũng không có ai cả.
Hắn nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy ông lão nọ trông rất quái lọ, suy nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy hình như gót chân của ông lão không chạm đất, cứ như lơ lửng trên mặt đất vậy.
Nhưng đứa bé vô tâm, không nghĩ nhiều, trở về là ngả lưng ngủ luôn.
Chẳng ngờ, hắn ngủ một giấc, mơ hồ nhìn thấy rất nhiều người vào nhà mình, ngươi một tay ta một chân, muốn kéo hắn đi.
Đứa bé không biết tại sao lại có nhiều người đến nhà mình như vậy, đang cảm thấy khó hiểu thì bỗng thấy được một người rất quen mắt, hắn nhớ ra đó là bà Mã bán sữa đậu dưới tầng.
Nhưng...Tháng trước bà Mã đi qua đường cái đã bị xe ba bánh đi vượt quá tốc độ đâm chết rồi.
Những người còn lại thì đứa bé không nhớ ra được, hắn chỉ nhớ, khi tỉnh lại mẹ hắn vừa ôm hắn vừa khóc lóc chửi đổng gì đó, còn cầm đế giày đánh lung tung khắp phòng.
Về sau hắn mới biết, sau khi ăn bánh trôi, người hắn nóng rần, bà đồng nói là hắn ăn đồ của người chết, làm những người chết khác đến kéo người chết thay, khó khăn lắm mới vượt qua được.
Mẹ hắn thấy hắn tỉnh, đầu tiên là khóc to, sau đó chỉ vào cái bát, hỏi hắn lấy nó ở đâu ra?
Hắn kể lại sự việc, mẹ hắn nhìn chằm chằm vào cái bát, mặt mày tái mét, đi ra ngoài vừa mắng phố phường vừa cầm chén lên đập nát.
Khi ấy mẹ hắn mắng rất nhiều, toàn là những câu bình thường mẹ không cho hắn học theo, hắn chỉ nhớ rõ một câu, vong ân phụ nghĩa.
Thế hắn mới biết, ông lão có bớt tiền tài trên mặt muốn hại hắn.
Ách Ba Lan phẫn nộ:
“Lão già ấy đúng là xấu xa, cho dù có thù oán với vợ chồng Trương Quế Phương, thế thì vì sao đến cả đứa bé cũng không chịu buông tha, chẳng phải có câu tai họa không lan đến người nhà sao.”
Ta nói ngươi giữ sức nói lý lẽ với người sống thì hơn, sau khi chết, hồn phách của con người đôi khi không được đầy đủ, cho nên cũng không có lý trí.
Bạch Hoắc Hương cau mày:
“Chẳng lẽ ông già mặc áo đen ấy không chỉ hận vợ chồng Trương Quế Phương, mà ngay cả con của người vợ trước cũng không tha, ông lão muốn…”
Không chỉ muốn chém Trương Quế Phương thành muôn mảnh mà còn muốn khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn?
Ta hỏi đứa bé:
“Ngươi còn nhớ hôm đó là ngày mấy không?”
Đứa bé lắc đầu:
“Ta không biết...Nhưng ta nhớ tối hôm đó đâu đâu cũng thấy tro bụi, rất nhiều người ngồi xổm ở ngã tư đường nướng thức ăn.”
Ai lại dám nướng đồ ăn ở ngã tư, đó là hóa vàng mã.
Trời lạnh, không phải ngày rằm tháng bảy, mà là tết thượng tỵ.
Rốt cuộc cả nhà Trương Quế Phương đắc tội ông lão ấy như thế nào?
Đúng lúc này, Trương Quế Phương chạy tới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hắn khom lưng nói:
“Đại sư, để các ngươi chờ lâu rồi! Cuối cùng bên chỗ vợ và cha vợ của ta cũng coi như giải quyết rồi, đại sư, ngươi xem phong thủy của chúng ta có chỗ nào không ổn không? Không dối gạt ngài, dạo này xui xẻo quá, ta thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.”