Ta trả lời:
“Nếu là vậy thì ngươi nói thật với ta, bằng không ta không có cách nào cứu nổi ngươi, cha vợ ngươi coi trọng điều gì ở ngươi?”
Sắc mặt của Trương Quế Phương tức khắc cứng đờ, hắn nói với giọng ngập ngừng:
“Có liên quan đến việc này sao?”
“Liên quan chặt chẽ ấy.”
“Vậy thì được rồi...”
Trương Quế Phương bảo mọi người đi ra hết, rồi lại gần ta:
“Lẽ ra ta không thể nói chuyện này ra được, cha vợ mà biết thì chắc chắn sẽ lột da ta ra, ta chỉ nói cho mình đại nghe nghe thôi.”
Nói xong, hắn giơ bàn tay béo mập như tay gấu của mình lên:
“Cha vợ coi trọng cái này này, nói là bởi vì tay của ta.”
Ta nhìn tay hắn rồi lấy làm kinh hãi, trước đó ta thật sự không chú ý đến nó, tay của Trương Quế Phương là tay châu bồ đào.
Tay châu bồ đào là gì?
Đó là bàn tay có ngón tay to, ngắn tròn trịa, các đốt ngón tay tròn và nổi rõ, nói một cách dễ hiểu là giống như mứt quả.
Kiểu tay này rất khó khép lại, kẽ ngón tay cũng không nhỏ, đáng lẽ người có bàn tay này không có tài vận gì, phải cực khổ cả đời, nhưng khéo thay, đốt ngón tay của hắn trùng hợp xứng đôi với “bàn tay tiền cắn” của vợ hắn.
Tức là, chỉ cần tay của hắn đỡ tay của vợ hắn là có thể bịt kín tất cả kẽ hở,
Đó là cách cứu chữa tốt nhất cho “tay tiền cắn”.
Người xưa có câu, tay châu bồ đào kết hợp tay tiền cắn, càng tiêu tiền lại càng có tiền.
Thảo nào, với cách tiêu tiền của vợ hắn, đến bây giờ còn chưa táng gia bại sản.
Chẳng lẽ cha vợ của hắn hiểu phong thủy thật?
Trương Quế Phương nói ngay:
“Thật ra, nghề của bọn ta đều giữ thái độ có thờ có thiêng, có kiêng có lành với phong thủy huyền học, có ai không thích cầu được may mắn chứ? Nhiều người còn đồn, hồi nhỏ cha vợ của ta làm đồ đệ của một đạo sĩ dưới chân núi, vô cùng am hiểu huyền học, thế nên mới được một bước lên trời, đạt đến vị trí như ngày hôm nay, nhưng dạo gần đây cha vợ của ta hay gặp xui xẻo, thường trút lửa giận lên đầu bọn ta.”
Hóa ra, Tưởng lão gia cũng nhăm nhe vị trí mà Trương Quế Phương và Uông Cảnh Kỳ cạnh tranh kịch liệt vì nó, ông lão vận dụng mạng lưới quan hệ của mình, rồi lại lặng lẽ chuyển hướng đao thương kiếm kích trong trường dạy võ của mình về phía cửa sổ của Uông Cảnh Kỳ. Ông lão biết Uông Cảnh Kỳ kỵ điều này, không cần biết có tác dụng hay không, phá đám hắn là được.
Mấy đối thủ cạnh tranh bị giẫm chết trước đó, Trương Quế Phương một mực cho rằng họ bị cha vợ dùng phong thủy khắc chết.
Ngay từ đầu mọi việc rất thuận lợi, trên lưng Uông Cảnh Kỳ có dấu chân rồi mà.
Nhưng không ngờ, ngày hôm đó cả nhà vô cùng vui vẻ, chỉ chờ Uông Cảnh Kỳ chết rồi nhường vị trí, nói câu chúc mừng trước, kết quả đi ra ngoài bị xe đâm, Tưởng lão gia tử bị tông gãy chân.
Theo những gì Tưởng lão gia tử nói, chân của ông lão cứng đến mức năm xưa Hán gian không đánh gãy được, thế mà lại bị người ta đâm gãy chân, làm sao nuốt trôi cục tức này được, rồi ông lão quay đầu lại nhìn người gây chuyện, trùng hợp quá, là cô con dâu linh vật của Uông Cảnh Kỳ.
Uông Cảnh Kỳ thương con dâu, bèn giải quyết chuyện này một cách ba phải, làm Tưởng lão gia tử tức sôi máu, thề nhất định phải khiến cho Uông Cảnh Kỳ trả giá đắt, sau đó không biết ông lão nghe được ở đâu rằng tòa nhà văn phòng có cái gì đấy, bảo Trương Quế Phương tìm người đi lấy.
Trương Quế Phương nhờ người đi tìm Linh Thụy tiên sinh, việc được giao không hoàn thành, Uông Cảnh Kỳ được ta chữa trị, lại nhảy nhót tưng bừng.
Hắn đang định báo chuyện này cho cha vợ, đột nhiên gặp phải người áo đen, bèn kể lại với cha vợ luôn, thế nhưng sắc mặt của cha vợ thay đổi, nói chuyện này không có gì to tát, bảo Trương Quế Phương đừng lo trước lo sau, cùng không được cho người khác biết, ông cụ mà biết được thì sẽ đánh gãy chân hắn.
Vì thế Trương Quế Phương sợ đến mức không dám nói với ông bà, nhưng hắn rất sợ hãi, thấy ta có năng lực, bèn tìm đến ta.
Nói vậy tức là người áo đen phá rối chưa được bao lâu.
Còn cha vợ, hiển nhiên biết chuyện người mặc áo đen.
Cản tai…
Ta suy nghĩ, rồi nói:
“Ta có một cách này, có thể dụ ông lão đó ra để dò xét sự tình, nhưng...Có hơi mạo hiểm, ngươi có chịu làm không?”
Trương Quế Phương nghe thế thì nói ngay:
“Có đại sư ở đây, ta không sợ gì cả! Đại sư cứ nói đi, cách gì?”
Ta ghé lại gần tai hắn, nói nhỏ:
“Ngươi mua một cái quan tài, nằm vào trong đó, chuyện còn lại ta nghĩ cách giúp ngươi.”
…
Trương Quế Phương nghe thế thì khó hiểu ra mặt:
“Nằm trong quan tài, việc này…”
Ta nói:
“Ngươi tin ta thì thử một lần, không tin thì ta cũng không còn lời nào để nói.”
Trương Quế Phương vội đáp:
“Sao đại sư lại nói thế, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, được rồi, đại sư nói thế nào thì ta làm thế đó!”
Thật ra không phải ta không nói cho hắn, chẳng qua là lo hắn sợ.
Khi cảm thấy sợ hãi, con người sẽ làm những việc không lý trí, ta giải quyết biết bao nhiêu vụ việc, nhiều kinh nghiệm, chi bằng không nói tỉ mỉ cho hắn, bớt việc.