Trình Tinh Hà tính xong phí bồi thường vi phạm hợp đồng, hắn cười tít mắt, thấy ta đã xử lý xong xuôi thì vui vẻ hơn:
“Tiểu tử nhà ngươi khôn ra rồi đấy!”
Ta đắc ý, thừa lời, bây giờ ta là Địa cấp rồi, giống chân giò của quán kho, quen tay hay việc.
Á, sao lại nghĩ thế được, ta không phải lợn, may mắn không nói ra khỏi miệng.
Bạch Hoắc Hương và Ách Ba Lan đều tin ta, chỉ có Chúc trọc bĩu môi ngoảnh mặt làm thinh, hắn vẫn muốn thấy ta mất mặt:
“Tiểu tử, ta biết ngươi định làm gì, nhưng ngươi phải cẩn thận, đừng chơi quá trớn, nếu tên béo này chết thật thì eo Hổ Khẩu và Bạch Hổ cục cũng không thể duy trì được nữa, Hội Tứ Tượng điều tra thì ngươi không yên được đâu.”
Tất nhiên là ta biết, còn cần ngươi nói chắc. Nhưng mà nhìn dáng người của ngươi xem, ngươi có tư cách gì nói người khác béo à?
Trương Quế Phương nghe thấy có khả năng sẽ chết thì cũng rất lo lắng, nhưng hắn thông minh, biết có một số việc không biết rõ thì tốt hơn, cho nên không dám hỏi kỹ.
Vì thế hắn làm theo lời ta nói, chuẩn bị quan tài, nến đỏ, hương dây, cùng với bột gạo nếp.
Hết thảy được chuẩn bị đâu vào đấy, Ách Ba Lan bèn hỏi ta:
“Ca, nằm vào trong quan tài để làm gì?”
Đơn giản thôi, nhằm vào nhược điểm ông lão thổi đèn chứ còn gì nữa.
Ông lão thổi đèn căm thù Trương Quế Phân dữ dội, đến mức muốn chém Trương Quế Phương thành muôn mảnh, nếu Trương Quế Phương tự dưng chết đi thì chắc chắn ông lão đó sẽ không cam lòng, nhất định sẽ đến quấy phá.
Và chắc chắn ông lão cũng sẽ tò mò, rốt cuộc Trương Quế Phương chết như thế nào.
Việc này gọi là viếng mộ đốt báo, lừa gạt ma quỷ.
Ách Ba Lan cảm thấy hứng thú hơn:
“Vậy thì Trương Quế Phương phải giả chết à? Nhưng ông lão đó chưa chắc sẽ mắc lừa mà?”
Đúng vậy, nếu là giả chết bình thường thì chỉ là nhắm mắt lại, hai chân duỗi thẳng, nhưng mệnh đăng trên đầu và hai vai vẫn sáng, người chết cũng có thể thấy được, vì vậy phải giả chết sao cho giống y như thật, bèn nghĩ ra cách khiến hắn chết thật.
Ách Ba Lan thấp thỏm:
“Ngươi muốn giết người thật đấy à?”
Giết cái con khỉ, ta nhìn về phía Bạch Hoắc Hương:
“Cái này thì phải hỏi tỷ ngươi.”
Bạch Hoắc Hương không cảm thấy bất ngờ:
“Làm sao ngươi biết ta có bản lĩnh này?”
Ta trả lời:
“Ngươi từng nói, không có chuyện gì chuông dược không làm được, ta vẫn luôn tin tưởng điều đó.”
Mắt Bạch Hoắc Hương sáng lấp lánh, hiển nhiên nàng rất vui vẻ, nhưng vẫn dằn lại ý cười bên khóe miệng, không chịu mỉm cười, cố gắng xụ mặt chau mày.
Trình Tinh Hà nhanh tay cướp đi:
“Ái chà! Chính khí thủy, ngươi không thành thật nhé, có món hàng đặc biệt như thế mà lâu nay không lấy ra chia cho mọi người.”
Nói xong thì vội vàng mở ra.
Mùi hương lạ lùng lan tỏa, lần đầu tiên họ ngửi thấy mùi hương thơm như vậy, chỉ riêng mùi thơm này đã khiến nhiều người ăn được mấy bát cơm, nhưng mà Trình Tinh Hà vừa ngửi thấy mùi này là giật nảy mình, lập tức ném lại cho Bạch Hoắc Hương như cầm phải thuốc chuột:
“Âm mào gà?”
Bạch Hoắc Hương kiêu ngạo:
“Không ngờ ngươi cũng có chút hiểu biết đấy.”
Sau đó nàng ném cây nấm ấy cho Trương Quế Phương:
“Ăn đi.”
Nấm âm mào gà cực độc, có thể gây chết người, là chết thật, hồn xuống địa phủ.
Nhưng trong vòng một nén nhang còn có thể cứu sống, nếu quá thời gian thì xong, thần tiên cũng không có cách nào kéo hắn trở lại dương gian.
Trương Quế Phương hoảng sợ cầm lấy cây nấm, quay sang nhìn ta.
Ta kéo hắn đến một vị trí trước quan tài rồi gật đầu.
Trương Quế Phương nhíu mày, hạ quyết tâm, nhét cây nấm vào trong miệng.
Ánh mắt Trương Quế Phương gần như trở nên đờ đẫn ngay tức thì, tay buông thõng, cơ thể ngã ngửa vào trong quan tài.
Ba mệnh đăng trên người hắn bỗng chốc tắt phụt như gặp phải gió to.
Ta thuận tay đậy nắp quan tài lại, tiếp theo đưa Huyền Tố Xích, Kỳ Lân Huyền Vũ lệnh cùng với Thất Tinh Long Tuyền cho Trình Tinh Hà, bảo hắn trông đồ giúp ta.
Mấy món đồ này tập trung lại một chỗ thì âm khí cũng không ngăn chặn được tà khí của chúng, nếu ông lão thổi đèn không dám đến thì công sức của bọn ta đổ sông đổ bể.
Ách Ba Lan lo lắng:
“Nhưng mà ca, ngươi không mang theo gì cả, thứ kia…”
Thứ kia có lẽ là người chết, có bàn tay trừ tà là đủ rồi.
Trình Tinh Hà nhận lấy đống đồ rồi đi đến nơi khác canh giữ cho ta.
Ta muốn Bạch Hoắc Hương đi cùng Trình Tinh Hà đến nơi an toàn, nhưng Bạch Hoắc Hương giả bộ như không thấy.
Với tính cách của nàng, người khác không thể ép nàng làm chuyện nàng không muốn.
Ách Ba Lan sợ ta không có vũ khí sẽ bị thương nên ngồi xổm ở cổng mai phục.
Chúc trọc nhìn cách bố trí của ta như đang nhìn trẻ con chơi đồ hàng. Theo hắn, mọi việc không cần làm rõ phải trái đúng sai, nguyên nhân hậu quả, tìm Sát tiêu diệt hết là xong.
Nếu không có công đức dẫn đến thất nghiệp thì dùng lương pháp trộm công đức của người khác bổ sung công đức cho mình, nhanh gọn lẹ.