Vì thế hắn tìm một chỗ thoải mái ngáy o o. Trước đó xử lý Tiểu Thanh, à không, giữ trật tự trị an, hắn cũng thức trắng đêm với bọn ta, bất kể thế nào thì bây giờ không chịu nổi nữa.
Hiện tại không gian vô cùng yên tĩnh, ta hơi mệt, ông lão thổi đèn chưa tới, cho nên ta tựa vào tường thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, ta nhận thấy có một đôi tay đỡ đầu ta đặt lên vai mình một cách cẩn thận.
Mùi hương ấy rất thơm.
Là mùi thuốc, trong ngọt có đắng.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng đặt lên vai ta, như muốn cố gắng để ta được thoải mái.
Ta loáng thoáng nghe thấy nàng nói khẽ, giọng điệu tràn ngập thỏa mãn:
“Nếu có thể như thế mãi thì tốt quá.”
Ta ngẩng đầu lên:
“Như thế nào cơ?”
Bạch Hoắc Hương giật mình, lập tức đẩy ta ra và tránh ra xa, gò má nàng đỏ bừng vì ánh nến lay động:
“Hả? Như thế nào là như thế nào, ngươi đang nói lung tung gì thế?”
“Không phải ta nói, là ngươi...”
“Nói hươu nói vượn, ta chẳng nói gì cả!”
Bạch Hoắc Hương như một con mèo bị hoảng sợ:
“Ngươi ăn nói linh tinh lại còn đổ cho ta!”
Ta nghe nhầm sao? Nhưng mà ngươi tức giận như thế làm gì?
Được rồi, đàn ông không tranh cãi với phụ nữ.
Ta dụi mắt:
“Được…được…được, coi như ta nghe nhầm là được chứ gì.”
Bấy giờ Bạch Hoắc Hương mới cảm thấy mình phản ứng quá khích, vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt của mình:
“Coi như là thế nào, sự thật vốn là như vậy. Đúng rồi, không phải ta kéo ngươi lại, mà chính ngươi cứ tựa lên vai ta, ta, ta thấy ngươi mệt quá nên mới không tiện đẩy ngươi ra thôi, ngươi đừng nghĩ lung tung.”
Ta không nghĩ lung tung.
Thế là ta xua tay:
“Vâng…vâng…vâng, cảm ơn ngươi đã cho ta mượn vai để dựa.”
Bạch Hoắc Hương thấy ta chiều theo ý nàng thì cũng ngại cãi cọ tiếp, nàng ngập ngừng mãi mới nói:
“Cảm ơn ta cái gì chứ, thật ra ta cũng muốn cảm ơn ngươi.”
Ta? Ta làm cái gì?
Bạch Hoắc Hương cúi đầu:
“Ngoại trừ cha ta, ngươi là người đầu tiên bảo vệ ta, đi theo ngươi, ta không sợ gì cả.”
Ta sửng sốt.
Bình thường cả người nàng toàn gai là gai, thấy ai là đâm người đó, nhưng bây giờ, dưới ánh nến, nàng ngồi bên bức tường, hóa ra lại trông nhỏ xinh đến vậy.
Ta chấn chỉnh lại suy nghĩ, nói ngay:
“Ta đã hứa với cha ngươi thì chắc chắn sẽ làm được.”
Nghe ta nói thế, Bạch Hoắc Hương ngay tức khắc tỏ ra bực mình:
“Đừng nhắc tới hắn, nói thì đường hoàng lắm, nhưng hắn không phải một người cha tốt.”
Sao lần nào ngươi cũng nói một đằng nghĩ một nẻo thế, lúc cha ngươi xảy ra chuyện, có phải ngươi sốt ruột lắm không?
Bạch Hoắc Hương nói tiếp:
“Hồi nhỏ, thỉnh thoảng đi ngang qua thôn làng sẽ dừng chân ở đó, có đứa bé sẽ nói ta là đứa con hoang không có mẹ, không chơi với ta, ngươi biết cha ta làm thế nào không?”
Ta suy nghĩ:
“Đánh họ?”
Bạch Hoắc Hương lắc đầu:
“Hắn bảo ta tìm cục gạch đập lên đầu họ, đập vỡ đầu cũng không sao, hắn khâu được.”
Ta phì cười.
“Hắn nói, sau này sớm muộn gì ta cũng phải ra ngoài lang bạt một mình, không một ai sẽ ưu ái ta chỉ vì ta là con gái, nếu không thể tự chăm sóc cho mình thì trông cậy vào ai có thể lo cho ngươi?”
Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm vào ánh nến:
“Ta đã quen rồi, không ỷ lại vào bất cứ ai, nhưng mà...”
Nàng mím môi, giống như đang nói cho mình nghe:
“Quen rồi, cũng khó sửa...”
Quen rồi?
Nhưng nói đến đây, nàng như sực nhớ ra cái gì, giọng nói trở nên căng thẳng:
“Không ổn...Sao thứ kia vẫn chưa tới?”
Đúng rồi, ta cũng hoàn hồn, nếu không đến thì không thể cứu Trương Quế Phương được nữa!
Ta lập tức nhìn về phía mấy nén hương, chỉ còn nửa nén hương nữa là Trương Quế Phương không thể trở về được rồi!
Không thể để xảy ra án mạng, chẳng lẽ hôm nay chỉ có thể...
Nhưng đột nhiên, ta dường như loáng thoáng thấy được một luồng khí bất tường xuất hiện ngoài cửa.
Bạch Hoắc Hương không chú ý, đang định đi lên cứu Trương Quế Phương, ta lập tức kéo nàng lại, nhẹ nhàng che miệng nàng.
Nàng chớp mắt, tức khắc hiểu được, một tay vô thức nắm vạt áo sơ mi của ta.
Ách Ba Lan thì thôi đừng hy vọng gì, ngáy còn vang hơn sấm.
Chỉ một lát sau, có tiếng vang “lạch cạch, lạch cạch”.
Một chuỗi dấu chân hiện ra trên mặt đất.
Dấu chân ấy không có hoa văn, rõ ràng là dấu giày vải thủ công ngày trước.
Ta giữ chặt sợi dây thừng đỏ ngâm máu chó lấy của Trình Tinh Hà.
Bạch Hoắc Hương nhìn ta với ánh mắt lo lắng, giống như muốn lau mồ hôi thay ta.
Ta ngưng khí vào mắt, quả nhiên nhìn thấy một ông lão thấp bé.
Bây giờ ta đã thăng lên Địa cấp, đôi mắt càng ngày càng nhìn rõ ràng hơn, tuy không rõ như Trình Tinh Hà nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được trên mặt của ông lão có hai vết bớt khá to.
Bớt tiền tài.
Tiếp theo nhìn quỷ tướng của hắn, là màu xanh xám.
Rõ ràng là oán quỷ, hơn nữa còn mạnh hơn ta nghĩ, oán khí rất mãnh liệt, có lẽ là hồng lệ quỷ trở lên.
Nhưng bây giờ ta là Địa cấp, không cần phải sợ ông ta.
Bóng người ấy đi từng bước đến chỗ quan tài, cũng nhận ra Trương Quế Phương trong quan tài đích xác không còn thở nữa.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là ông lão ấy nằm nhoài lên quan tài, sau đó bắt đầu gào khóc...Một cách bi thương?
CMN?
Ta cau mày, thế là thế nào?