Hắn không cam lòng khi thấy Trương Quế Phương chết sao?
Vận khí lên tai, quả nhiên, ta nghe thấy một tiếng quỷ chói tai:
“Sớm biết như thế, lúc trước cần gì...”
Tình huống gì thế này?
Nghĩ mãi không ra, ta chỉ đành tính toán tốt khoảng cách, sau đó vút một cái, đánh Cẩu Huyết Hồng Tuyến ra ngoài.
Lão già kia cảm giác được, hoảng sợ định chạy trốn, nhưng tốc độ lại chẳng nhanh bằng ta.
Cẩu Huyết Hồng Tuyến quấn chặt lấy mắt cá chân của hắn, ta dùng lực một chút, trực tiếp treo ngược hắn lên.
Thứ kia liên tục giãy dụa, nhưng chẳng có ích lợi gì,
Chỉ nghe tiếng quỷ kia kêu lên đau đớn, sau đó ồn ào:
“Cái thứ xen vào việc người khác chắc chắn sẽ không được chết tử tế...”
Ta thở hổn hển, nói:
"Ngươi có oan khuất gì thì mau mau nói ra, ta làm chủ cho ngươi.”
Lão già kia phản ứng lại, khàn giọng nói:
“Ngươi là kẻ ăn cơm ở hai giới âm dương?”
Nhưng sau đó, giọng hắn ta chợt trở nên dữ tợn.
“Không ai có thể làm chủ cho ta!”
“Ngươi có gì thì từ từ nói.”
Ta nói tiếp.
“Chuyện ngươi muốn báo thù có phải có liên quan đến họ Tưởng không?”
Lão già kia bất chợt ngơ ngẩn, nói.
“Sao ngươi lại...”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên cánh cửa bị người đá vắng ra, một người hùng hổ vọt vào.
“Ta thật sự muốn nhìn xem, là ai ở chỗ này giở trò...”
Là Tưởng lão gia tử.
Trương Quế Phương đúng là đồng đội heo, chẳng phải nói đã sắp xếp xong xuôi cho Tưởng lão gia tử rồi sao? Sao hắn lại còn tới được đây để gây chuyện thế này?
Tưởng lão gia tử vừa tiến vào, một cơn gió lạnh cũng theo đó mà tới. Ngay lập tức, Ách Ba Lan giật mình tỉnh dậy, dùng chiêu cá chép vươn mình nhảy bật lên:
“Ai đó? Ở đâu rồi?”
Ta vội nói.
"Tưởng lão gia tử, chúng tay bây giờ đang có chuyện quan trọng...”
Nhưng khi Tưởng lão gia tử vừa nhìn thấy Trương Quế Phương ‘chết’ thì sắc mặt nhất thời liền xanh mét, vội chạy tới xem, sau đó hét to:
“Ban ngày Tiểu Trương vẫn còn rất khoẻ mạnh mà, bây giờ lại...Người đâu mau tới đây, giết người rồi, mau tới bắt hung thủ giết người đi!!!”
Bạch Hoắc Hương nghe thế liền nhìn tàn hương trên bàn, sau đó lập tức chạy tới chỗ Trương Quế Phương...nếu không gọi hắn về thì thật sự sẽ không kịp nữa.
Ai ngờ từ bên ngoài tràn vô một đám người, tầng trong tầng ngoài vây chặt kín quan tài.
“Ghê gớm lắm, lũ hung thủ giết ngươi các ngươi không ngờ lại dám đến Tưởng gia hành hung...”
Họ vừa nói vừa có không ít người xông lên định bắt Bạch Hoắc Hương.
Ngân châm của Bạch Hoắc Hương bay ra, ngay lập tức đâm ngã mấy tên, nhưng người của họ nhiều như vậy, một mình nàng sao có thể xử lý hết. Vì vậy, ta nhoáng một cái đã xuất hiện chắn trước mặt Bạch Hoắc Hương.
“Đừng sợ.”
Mắt Bạch Hoắc Hương sáng trong như nước:
“Có ngươi ở đây, ta không sợ gì cả.”
Những người kia thấy thế thì cười nhạo:
“Ui trời, còn học người ta anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy.”
Nhưng họ chưa kịp nói hết câu thì đám người ở hàng trên cùng đột nhiên bị quăng mạnh về phía quan tài, khiến cái quan tài nổ bung ra như đoá sen đang nở. Ngay sau đó, cơ thể ục ịch của Trương Quế Phương cũng lăn từ trong ra.
Người nhìn rõ thì choáng váng tập thể, kẻ không thấy thì muốn chen vào trong. Nhưng cũng may Ách Ba Lan phục hồi lại tinh thần, lại đánh bay một đám.
Tưởng lão gia tử ngây ngẩn cả người, những người còn lại cũng đều choáng váng. Bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh là bản năng của con người, họ vốn ỷ mình nhiều người, nhưng không ngờ chúng ta lại có bản lĩnh này, ngay lập tức đều đồng loạt lùi về sau vài bước.
Ta lập tức dẫn theo Bạch Hoắc Hương đẩy đám người vẫn còn đang rên la dưới đất về một góc. Tưởng lão gia tử phục hồi tinh thần định đi tới ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ta thì cơ thể bất chợt cứng lại.
Bạch Hoắc Hương nhanh chóng đâm ngân châm vào cổ của Trương Quế Phương, cùng lúc đó, một nén nhang cũng đã cháy hết.
Tim của ta muốn nhảy khỏi cổ họng, đây là một mạng người đó!
Chẳng lẽ vị trí của Hổ Khẩu Hạp thật sự bị hắn đem xuống hoàng tuyền rồi ư?
Nhưng châm cũng đã đâm, nhưng Trương Quế Phương lại chẳng có một phản ứng nào.
Cái trán sáng bóng của Bạch Hoắc Hương cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Mà lúc này, một bóng người nho nhỏ không biết từ nơi nào chạy đến, hét lên.
“Heo béo!”
Cậu bé nằm sắp trên người của Trương Quế Phương, liên tục lắc lay động hắn.
“Heo béo!”
Sau đó, cậu bé nhìn Bạch Hoắc Hương, hỏi bằng giọng điệu không thể tin tưởng.
“Bồ Tát tỷ tỷ, heo béo, chết...Chết rồi ư...?”
Bạch Hoắc Hương còn chưa kịp nói chuyện thì trái lại Tưởng lão gia tử đã phục hồi lại tinh thần. Hắn đi sang, dùng gậy móc đứa nhỏ sang, khi nhìn thấy mặt của nhóc thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đây không phải là...Đứa con riêng của vợ cũ Tiểu Trương sao? Ai cho đứa con rơi này vào nhà con gái chúng ta?”
Tiểu hài tử liều mạng giãy dụa:
“Ta không phải là con riêng, ta cũng không muốn tới chỗ này! Ngươi buông ta ra, ta phải đi coi heo béo!”
“Ngươi có tư cách gì xem hắn?”
Gân xanh trên ót Tưởng lão gia tử cũng bùng nổ.