“Ngươi và hắn chẳng có chút quan hệ gì cả!”
Tiểu hài tử sững sốt, sau đó hét tới lạc giọng:
“Hắn là cha của ta!”
Đây là lần đầu tiên tiểu hài tử thừa nhận Trương Quế Phương lại cha của mình.
“Đánh rắm!”
Tưởng lão gia tử cũng hét lên.
“Ngươi không có tư cách gọi hắn là cha!”
Cũng vào lúc này, ánh sáng của ngọn nến đột nhiên thay đổi.
Trái tim ta nhất thời thắt lại --- nển chuyển xanh, quỷ khóc gào, ông lão thổi đèn kia...
Ta lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cẩu Huyết Hồng Tuyến chẳng biết từ khi nào đã bị ngọn nên đốt đứt.
Không ngờ ông lão thổi đèn kia lại có loại phản ứng và sức mạnh thế này...
Ngay sau đó, một đoàn sát khí màu tím đột nhiên lao nhanh về phía Tưởng lão gia tử.
Tưởng lão gia tử đứng ngây như trời trồng, mắt thấy sắp bị sát khí nhập vào thì bất chợt phía sau xuất hiện một người đang vội vã nhào tới. Người kia vừa xuất hiện, sát khí kia ngay lập tức biến mất thì bụi bị gió thổi bay.
Người đến là Trình Tinh Hà.
Hắn đến, mang theo một thân nồng đậm sát khí, đừng nói là hồng lệ quỷ, cho dù là hôi linh quỷ gặp phải hắn lúc này thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Chỉ nghe hắn vội nói:
“Sao nơi này lại ầm ĩ như thế? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Không riêng gì hắn, Trương phu nhân cũng lảo đảo đến, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Trương Quế Phương, nàng cũng choáng váng.
“Hắn...”
Nhưng lời còn chưa dút, Trương phu nhân thoáng cái liền cười rộ lên, còn liên tục vỗ tay.
“Cha, tên khốn kiếp đó chết rồi? Vậy có phải ta cũng được giải thoát...”
Tưởng lão gia tử thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng phức tạp, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta.
“Đám thần côn này giết người hại mạng, mau...”
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe có ai ho một tiếng, Trương Quế Phương đang nằm trên đất chợt nghiêng đầu, ói một hơi, sau đó vừa ho sặc sụa vừa bò dạy.
“Mẹ nó, cứ tưởng chết rồi chứ...”
Bạch Hoắc Hương lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó đắc ý nhìn ta.
“Bị doạ sợ rồi à?”
Ta lắc đầu một cái. Giống như lúc ta ở bên cạnh nàng, nàng sẽ không sợ gì cả --- khi nàng ở bên cạnh ta, ta cũng không có gì phải sợ.
Tưởng lão gia tử choáng váng nhìn Trương Quế Phương.
“Chuyện gì thế này...”
Trương Quế Phương lúc này cũng tỉnh hồn, hắn nhìn cảnh trước mặt, nhất thời cũng sững sốt.
“Ủa, chuyện gì thế?”
Sau đó hắn nhìn về phía ta.
“Đại sư, chuyện nhà của chúng ta đã giải quyết xong rồi sao?”
Ta nắm tay của Trương Quế Phương kéo hắn lên.
“Nguồn cơn thì biết rõ rồi đấy, nhưng còn việc giải quyết --- thì phải xem chính các ngươi muốn thế nào!”
Ta vừa nói xong lời này, Trương Quế Phương, Tưởng lão gia tử đều trưng ra cái vẻ mặt ngơ ngác.
Trương Quế Phương vội hỏi.
“Nói như thế...”
Dường như hắn vẫn còn sợ lão già kia, vì vậy bèn kéo ta sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
“Ngài biết lão già mặc áo đen kia là ai rồi?”
Ta đáp.
“Ta biết, đó là...Tổ tông nhà các ngươi!”
Trương Quế Phương ngớ người:
“Tổ tông? Đại sư, ngài cũng đừng nói bậy chứ, tổ tông không phải thường theo phù hộ con cháu sao? Sao tổ tông nhà ta lại muốn hại ta chứ?”
“Tại sao à?”
Ta chợt hỏi ngược lại một câu.
“Vậy ngươi trả lời ta một câu trước, phần mộ tổ tiên nhà các ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Trương Quế Phương sững sờ, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
“Mộ tổ tiên nhà ta...Mộ tổ tiên nhà ta đương nhiên rất tốt, đại sư hỏi chuyện này làm gì?”
Ta lại nói.
“Nếu muốn sống thì ngươi hãy nói thật cho ta nghe. Rốt cuộc ngươi đã làm gì phần mộ của tổ tiên nhà mình?”
Vừa nói, ta vừa nhìn về phía Tưởng lão gia tử.
“Ngươi có thể bước vào nhà họ Tưởng làm rể hiền, không riêng bởi tay của ngươi đúng không? Trong sính lễ có phải còn một thứ gì khác?”
Trương Quế Phương giật nảy mình, lúc này mới nhỏ giọng nói.
“Đại sư quả nhiên là có hoả nhãn kim tinh, ta cũng không dám dối gạt nữa. Thật ra thì không phải là ta không nói, mà là cha vợ ta không cho ta nói. Cha vợ ta nói...Nói là nếu muốn vào làm rể nhà họ thì cũng được, nhưng ta phải đưa phần mộ tổ tiên nhà mình cho nhà họ Tưởng họ.”
Những người ở đây đều ngây dại.
“Mộ tổ tiên?”
Tưởng lão gia tử nghe vậy, mắng.
“Giỏi lắm cái tên họ Trương, ngươi đúng là cái thứ ăn cháo đá bát...”
Hắn vừa nói vừa giơ gậy lên muốn đánh vào đầu của Trương Quế Phương.
Trương Quế Phương vội nói.
“Ba ba, không phải là ta không nghe lời, chỉ là, chỉ là ông lão mặc áo đen kia muốn lấy mạng ta, ta sợ hãi...”
Tưởng lão gia tử còn muốn mắng hắn, nhưng lại bị hắn chọc đến mức thở hơi lên. Trương phu nhân nhanh tay giúp hắn thuận khí, đồng thời nói.
“Ba ba, ta đã nói Trương Quế Phương không phải là thứ gì tốt lành rồi. Ngươi nhìn dáng vẻ khôn nhà dại chợ của hắn đi, căn bản là không có tư cách làm con rể nhà ta. Hay là ta cứ nhân cơ hội này...”