Trương Quế Phương đã hoàn toàn chết đứng, có thể nói hắn bây giờ là ốc còn không mang nổi mình ốc.
Ta nói tiếp.
“Nếu ngươi muốn nhường mồ thì tất nhiên phải dời tổ tông đi, vậy lúc ngươi dời mộ thì có chuyện xảy ra không?”
Trương Quế Phương ngập ngừng đáp.
“Lúc dời...Không có chuyện gì xảy ra hết...”
“Không có khả năng!”
Ta lớn tiếng nói.
“Nếu ngươi muốn sống thì nhớ kỹ lại cho ta.”
Trương Quế Phương giật mình, lúc này mới nói.
“Là có một cái mộ...Quan tài trong đó bị nước vào, bên trong nát hết, mùi hôi thúi rất nồng, xương cốt cũng rơi rụng khắp nơi. Ta không biết đó là vị tổ tông nào, với lại ta cũng không quen biết, dọn dẹp cũng rất phiền phức, cho nên lúc ấy vì đẩy nhanh tiến độ hiến mộ phần cho cha vợ, nên đã trực tiếp dùng máy ủi quăng cả nhúm mồ xuống sông cho bớt việc.”
Vậy thì đúng rồi, nghĩ thế, ta liền đáp.
“Người mặc đồ đen kia không phải ai khác mà chính là vị tổ tông bị ngươi vứt xương bỏ cốt, chết không có chỗ chôn kia.”
Từ xưa đến nay, tập tục mà cha ông truyền lại đều đặt chữ Hiếu lên đầu --- nếu như không phải tổ tông tự nguyện rải tro về biển, vậy thân là con cháu, lấy hài cốt của tổ tiên còn làm mất nó, vậy thì ngươi nhất định phải gánh báo ứng bị bằm thây vạn đoạn.
Trước đó, ở phía nam huyện thành cũng có một tên lỗ mãng gặp phải chuyện này --- khi đó hắn đang trực đêm ở nhà máy, cũng không biết vì chuyện gì mà góc áo bị cuốn vào máy xay, người cũng bị kéo vào, còn chưa kịp kêu lên thì đã trở thành một đống thịt vụn.
Lão đầu nhỉ bảo chuyện này có chút tà tính, nhưng khi hỏi thăm liền biết được --- phần mộ nhà hắn nằm trong diện di dời, hắn vì tiết kiệm tiền nên đã trực tiếp đổ tro của tổ tiên dưới gió, ai ngờ mới lấy được tiền di dời chưa được ba ngày thì bản thân cũng xuống dưới làm bạn với tổ tiên.
Trương Quế Phương nghe xong, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi.
“Thật ư? Nếu thật thì hắn độc ác quá, chỉ vì chuyện như thế mà khiến mình đoạn tử tuyệt tôn?”
Ta thật sự không nghe nổi nữa, liền nói.
“Cái gì mà ‘chỉ vì chuyện như thế? Có người đang yên đang lành tự nhiên cầm nghiền xương rắc tro ngươi, ngươi cũng có thể nuốt ngược cái răng này vào bụng à?”
Trình Tinh Hà nghe vậy cũng chen miệng.
“Còn bảo ngươi khác tàn nhẫn, bộ chuyện ngươi làm với tổ tiên nhà mình là thiện đức lắm à?”
Trương Quế Phương hết cách, chỉ đành nói.
“Cũng không phải, đại sư này, ta không ngại nói hẳng với ngươi. Nhà họ Trương chúng ta lúc trước mặc dù con cháu đông đúc, nhưng đến thời của ta thì chỉ còn lại ta là dòng độc đinh. Chẳng lẽ hắn không sợ sau này sẽ không được hưởng hương khói sao?”
Sợ cái rắm, tro cốt cũng bị ngươi vứt rồi, ngại gì mà khói với chả hương?
Tiểu hài tử nghe xong thì nửa hiểu nửa không, bèn hỏi.
“Tổ tiên? Người đó là tổ tiên của chúng ta sao?”
Trương Quế Phương không nghe thì thôi, vừa nghe lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đại sư, chẳng lẽ vật kia còn khiến ta không thể có con? Vậy ngài nhất định phải giúp ta nghĩ cách, nhà họ Trương chúng ta trước kia cũng được coi là một đại gia tộc, nếu tự nhiên bị tổ tiên nhà mình chỉnh chết, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho mọi người sao?”
Ngươi vì để mình một bước lên mây, chấp tay dâng phần mộ tổ tiên của mình cho người khác, ngươi nghĩ tổ tiên nào có thể tuỳ tiện tha cho ngươi?
Chỉ có điều Tưởng lão gia tử này hao hết tâm huyết để lấy được phần mộ tổ tiên của Trương Quế Phương, thậm chí không tiếc gả đứa con gái như hoa như ngọc của mình cho hắn rốt cuộc là vì điều gì? Ta cũng bắt đầu tò mò, chẳng lẽ phần mộ này có gì đó hơn người?
Thế là ta bèn nói.
“Nếu muốn gỡ chuông thì phải cần tìm người buộc chuông, ngươi dẫn ta tới phần mộ nhà ngươi xem một cái rồi nói tiếp.”
Trương Quế Phương có hơi do dự.
“Ngài đi đến phần mộ hiện tại, hay là...”
Nói nhảm, đương nhiên là tới chỗ ngươi hiến tặng cho nhà họ Tưởng rồi.
Trương Quế Phương mím môi, do dự nhìn về phía Tưởng lão gia tử.
Tưởng lão gia tử vừa rồi cũng rất kỳ lạ, chỉ nghe hắn lẩm bẩm một câu.
“Không lý nào như thế...”
Nhưng hắn cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức nuốt câu sau vào bụng, sau đó cầm gậy chỉ thẳng vào mặt ta rồi mắng.
"Ngươi đừng ở đây nói bậy, ngươi dựa vào cái gì mà nói tổ tông nhà họ chính là con ma đó? Ngay cả Tiểu Trương cũng không biết, sao ngươi lại có thể biết chứ?”
Trương Quế Phương vừa nghĩ cũng đúng, liền nhìn ta.
Sao ta biết được ư?
Đương nhiên là vì khi người thổi đèn kia đến, ta đã nhìn thấy hắn gào khóc trước quan tài của Trương Quế Phương.
Ngươi nghĩ xem, lúc trước hắn xuất hiện là vì muốn giết Trương Quế Phương. Cho dù không thể thuận theo tâm nguyện của mình mà ngũ mã phanh thây Trương Quế Phương, thì khi thấy hắn chết rồi cũng chỉ cảm thấy cừu hận và không cam lòng, hà cớ gì phải thống khổ như vậy?