Hơn nữa còn luôn miệng nói cái gì ‘sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm’, rõ ràng là vừa thương lại vừa hận.
Lúc ấy ta đã cảm thấy có chút kỳ lạ, thù oán giữa hai người này có lẽ không đơn giản như vậy.
Tiếp theo ta liền hỏi có phải chuyện này có quan hệ với nhà họ Tưởng không thì hắn cũng thừa nhận.
Nhưng sau đó, có một việc diễn ra đã làm cho ta thay đổi suy nghĩ và xác định được nguyên nhân, đó chính là khi đứa nhỏ kia đi vào.
Tưởng lão gia tử vừa thấy đứa nhỏ đã giận tím mặt, muốn đuổi nó ra ngoài.
Chuyện này theo lẽ mà nói chẳng có quan hệ gì với người thổi đèn kia, nhưng hắn lại phản ứng thế nào? Dù cho có đang bị Cẩu Huyết Hồng Tuyến trói buộc, nhưng hắn vẫn cứ dốc hết toàn lực dùng ngọn nên đốt dây, sau đó nhào về phía của Tưởng lão gia tử.
Hướng mà hắn nhào tới vô cùng rõ ràng, chính là phía của Tưởng lão gia tử! Có thể thấy được, hắn hận Tưởng lão gia tử thương tổn đứa nhỏ, hắn muốn bảo vệ đứa nhỏ!
Nếu như là người không thân không thích thì sao lại đi bảo vệ con của kẻ thù chứ.
Huống chỉ lúc ta thấy rõ mặt của lão thì phát hiện trên gáy của hắn có một cái ‘đào tiêm’.
Cái gọi là ‘đào tiêm’, chính là phía sau rãnh gáy, cạnh mép tóc của một người sẽ xuất hiện một phần thịt nhọn, đây là một loại di truyền.
Vừa nãy ta thấy rõ Trương Quế Phương và đứa bé kia đều có ‘đào tiêm’ ở sau ót.
Cho nên ta liền nghi ngờ có lẽ lão đầu này chính là tổ tiên của họ, nhưng sao tổ tiên lại có thể tổn thương đời sau của mình? Vì vậy ta mới hỏi Trương Quế Phương là có phải phần mộ tổ tiên nhà hắn đã từng xảy ra chuyện gì hay không. Kết quả là vừa hỏi liền ra.
Trương Quế Phương nghe xong sửng sốt, theo bản năng sờ tay lên gáy...ngay cả hắn cũng không để ý mình lại có đặc điểm di truyền này.
Chỉ là có một chuyện mà ta vẫn chưa hiểu.
Người thổi đèn cứu đứa nhỏ, có thể thấy hắn có cảm tình với thằng bé, nhưng lúc trước sao hắn lại dùng trôi nước của người chết hại đứa nhỏ?
Có lẽ chỉ khi tìm được lão già đó thì mọi chuyện mới được sáng tỏ.
Tưởng lão gia tử thoáng cái không còn gì để nói, nhưng hắn vẫn cứng cổ nói:
"Phần mộ tổ tiên nhà chúng ta đương nhiên không có khả năng để cho người ngoài đi vào, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Trương Quế Phương thoáng sửng sốt:
“Không phải ba, mạng của ta vẫn còn treo ở đó, chẳng lẽ ngươi muốn ta chết ư? Ta và Diễm Vinh vẫn chưa có con!”
Tưởng lão gia tử lớn tiếng nói:
“Ít gọi ta là ba đi, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì kìa!”
Hắn chỉ gậy vào đứa nhỏ, nói.
“Trước khi kết hôn ta chẳng phải đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao --- ngươi phải cắt đứt quan hệ với đứa nhỏ này, cả đời này không được gặp mặt nó. Nhưng bây giờ ngươ lại dám đưa thằng con hoang này vào cửa nhà họ Tưởng. Tiểu Trương à Tiểu Trương…ngươi thật sự làm ta quá thất vọng!”
Trương phu nhân cũng ở một bên giúp đỡ:
“Đúng vậy ba ba, con cứ tự hỏi sao mình vẫn cứ không mang thai, thì ra là do tên khốn này tự cho mình là thông minh, luôn coi chúng ta là kẻ ngốc!”
Trương Quế Phương tự giác đuối lý:
“Ta cũng biết ta làm vậy là không đúng, nhưng...”
Mang thai...Mộ tổ tiên...Ta lập tức đoán được một khả năng.
Lại nhìn gương mặt của Tưởng lão gia tử và Trương phu nhân, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Trình Tinh Hà nhỏ giọng nói.
“Đám này đúng là người nhà của nhau, một đứa con vì tư lợi mà bất hiếu, một người phụ nữu tuyệt tình duy ngã độc tôn, tụm lại với nhau đỡ cho đi gieo hoạ người khác.”
Ách Ba Lan cũng gật đầu, quả nhiên câu nói không là người một nhà vào chung một cửa không gạt người.
Ta suy nghĩ, nếu Trương Quế Phương là vì tiền đồ mà quả quyết như thế thì cứ tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa, vì vậy ta liền nói.
“Chuyện cũng đã nói hết rồi, ngươi tự cân nhắc đi. Ta thấy thời gian còn lại của ngươi cũng khong nhiều lắm, ngươi mau nói vị trí của Hổ Khẩu Hạp cho chúng ta, chúng ta sẽ không quấy rầy thời gian vui vẻ của gia đình các ngươi nữa.”
Tưởng lão gia tử nghe thế thì lại nhìn ta bằng cặp mắt xưa, hắn có chút đắc ý, có lẽ nghĩ chúng ta sợ quyền thế nhà họ nên không dám khai thác sâu hơn. Trương Quế Phương thì càng đừng nói đến, ở trong mắt hắn, Trương Quế Phương một kẻ vì tiền đồ mà ngay cả mộ phần tổ tiên cũng không màng, hù doạ một chút thì cũng không tạo ra chuyện lớn gì.
Nhưng không ngờ hắn lại nghĩ sai rồi, người càng ích kỷ thì càng quan tâm cái mạng của mình.
Quả nhiên, Trương Quế Phương hạ quyết tâm, kéo ta lại:
“Đại sư, ngài tuyệt đối đừng có đi, ta lập tức dẫn ngài đến mộ tổ tiên.”
Tưởng lão gia tử sửng sốt:
“Trương Quế Phương, cái tên ăn cháo đá bát này, ngươi quên...”
Trương Quế Phương hít một hơi, lón tiếng nói.