“Ta cũng không quên nhà các ngươi là vì cái gì mới chịu để ta vào nhà làm con rể, chẳng phải là dòm ngó phong thuỷ nhà chúng ta hay sao? Hiện tại mạng của ta sắp không còn rồi, còn đoái hoài gì đến công danh lợi lộc chứ!”
Hắn vừa nói vừa kéo chúng ta ra ngoài.
Tưởng lão gia tử tức điên, bảo người chặn chúng ta lại, nhưng đều bị Ách Ba Lan đánh ngã.
Khi tất cả đều lên xe của Trương Quế Phương thì hắn cũng bất chấp tất cả, lái thẳng về phía Tây Hưng Long Cung.
Phía sau còn có người lái xe đuổi theo, nhưng không ngờ kỹ thuật lái xe của Trương Quế Phương lại tốt như vậy, rất nhanh đã cắt đuôi được họ.
Hưng Long Cung nhiều núi, sau khi băng qua vài đường hầm thì xe chạy đến một đường núi.
“Chính là ở phía trước!”
Vừa nhìn sườn núi kia, ta lập tức hiểu rõ vì sao Tưởng lão gia tử lại muốn khối mồ này như thế.
Là địa thế Thất Tinh Củng Nguyệt!
Xung quanh có bảy ngọn núi, cao thấp không đều, vây xung quanh một bồn địa hình tròn.
Loại phong thuỷ như này không có hiệu quả nhất thời, nhưng lại vô cùng lợi hại. Dù lời của thời đại này chính là ‘mười năm mài một kiếm’.
Có nhiều nơi chỉ hợp làm âm trạch, ví dụ như trên ‘bụng mỹ nhân’ của hoà thượng. Hiệu quả nhanh, tài vận tốt, nhưng cũng chỉ dùng cho người giàu bình thường.
Nhưng cục Thất Tinh Củng Nguyệt này lại khác, dùng nó làm âm trạch thì mấy trăm năm đầu sẽ bình thường cơ nhỡ, thậm chí là nghèo khổ vất vả, nhưng từ đời thứ bảy trở đi thì nhà của người này nhất định sẽ xuất hiện một nhân tài kinh thiên động địa.
Ta lập tức hỏi Trương Quế Phương.
“Ngươi có biết tổ tiên nhà các ngươi đã dùng mộ này mấy đời rồi không?”
Trương Quế Phương vội nói.
“Việc này ta biết, đời của ta hiện tại chính là đời thứ sáu.”
Vậy thì đúng rồi, đời tiếp theo, chính là đời của con trai hắn.
Điều này cũng giải thích được vì sao Tưởng lão gia tử lại muốn gả con gái của mình Trương Quế Phương, đồng thời muốn nàng nhất định phải sinh được một đứa con trai.
Hắn muốn lợi dụng cục phong thuỷ này của thẳng rể lậu, biến cháu ngoại của mình trở thành nhân vật lón đời thứ bảy.
Nhưng Trương Quế Phương lại có một đứa con trai, cho nên họ mới khiến Trương Quế Phương và đứa nhỏ vĩnh viễn không thể gặp mặt nhau, đoán chừng còn bắt đứa nhỏ đổi sang họ mẹ, vì sợ đứa nhỏ chia sớt cục phong thuỷ này.
Trương Quế Phương có chút không rõ.
“Ta hiểu một chút, nhưng đang yên đang lành họ vì sao lại muốn chiếm phần mộ nhà ta? Không chiếm phần mộ thì con của ta và vợ chẳng phải cũng sẽ là đời thứ bảy của gia đình sao?”
Ta đáp.
“Chuyện này không đơn giản như thế đâu, có lẽ phần mộ ban đầu của nhà họ đã xảy ra vấn đề gì đó. Ngươi từng thấy phần mộ lúc đầu của nhà họ chưa?”
Trương Quế Phương vội gật đầu:
“Ta thấy rồi, nó...”
Nhưng nói đến chỗ này, hắn dường như có điều gì kiêng kỵ nên chợt im tiếng.
…
Đã là lúc nào rồi mà còn ấp úng như thế, Trình Tinh Hà mất kiên nhẫn nói:
"Thất Tinh, ngươi nhìn tên này đi, nó cứ lẩm ba lẩm bẩm, không có chút thành thật nào, hay là đóng cửa để Ách Ba Lan đi!"
Ách Ba Lan nghe vậy liền tiến lên:
"Ca, ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Vừa rồi Trường Quế Phương đã chứng kiến tài năng của Ách Ba Lan, mặt tái xanh như tàu lá chuối nói:
"Không phải ta không nói, nhưng nghĩa trang của cha vợ ta không liên quan gì đến chuyện này ..."
Trương Quế Phương coi trọng mạng sống như thế nên đương nhiên cho rằng chuyện này thật sự không liên quan đến tổ tiên của mình, ta lập tức đoán được tại sao hắn lại không nói ra.
Nói rồi, Trương Quế Phương dừng xe lại, cười nói:
"Đại sư, đến rồi, ngươi xem!"
Nơi đó là một nghĩa trang rất tráng lệ...phía trên có bốn chữ mạ vàng "Nghĩa trang Tưởng Thị".
Ngoài cửa còn có nhân viên bảo vệ, không thua kém Cửu đường của Giang gia.
Những nhân viên bảo vệ đó ban đầu rất cảnh giác, nhưng khi thấy Trương Quế Phương bước xuống, chưa cần mở lời họ đã tự động tránh đường.
Có vẻ như tín hiệu trên núi không tốt nên họ vẫn chưa nhận được mệnh lệnh nào từ ông Tưởng.
Nghĩa trang bên trong rất ngăn nắp, nhà họ Tưởng cũng rất phát đạt, bia mộ đều là đá cẩm thạch cao cấp.
Nơi này cũng là một nơi rất tốt, lọt vào mắt phong thủy của Thất Tinh Củng Nguyệt, ta bước xuống xe và hỏi hắn:
"Ngươi có biết là ai đã chọn phần mộ cho tổ tiên nhà ngươi không?"
Trương Quế Phương vội nói:
"Nghe nói là một người phụ nữ kỳ lạ, tổ tiên của ta ngu muội cho rằng đó là thần tiên gì đó, ta thấy là một kẻ lừa bịp thì có."
Hóa ra gia đình Trương Quế Phương là ngư dân nhiều đời đánh cá ở cung Hưng Long, nói rằng có một năm nọ đi đánh cá, ngư dân sau khi ăn đồ ăn thì tự khắc có khả năng nhận biết thời tiết, hôm đó họ nhìn thấy phía đông có ráng vảy cả nên chắc chắn đó là một ngày sóng yên biển lặng, vì thế đã ra biển đánh cá.