Kết quả, tối hôm đó khi mấy người bạn trở về, bởi vì uống say nên trượt chân ngã xuống nước chết hết.
Lúc vớt họ lên thì đã muộn, Tôn Đại Tề biết chuyện, trong lòng vừa khó chịu vừa may mắn, bạn bè chết tất nhiên hắn rất đau lòng, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn vì hôm đó mình không đi cùng.
Nhưng khi đi tham gia đám tang, hắn mới biết cái chết của đám bạn mình có điều kỳ lạ.
Trong tay phải của họ đều nắm chặt cái gì đó.
Là mặt người.
Chính là mặt người nặn ra đặt cạnh bài vị trong đám tang.
Thứ này không may mắn, đến cả họ còn không dám chơi, người lớn thường nói nếu ngươi chơi thì đến tối mặt người sẽ dẫn ngươi xuống dưới lòng đất.
Trong đám tang, mọi người thì thào bàn tán, nói rằng bọn trẻ chết một cách kỳ quái, rốt cuộc đang yên đang lành sao lại xuống nước, hay là bị ma quỷ gì đó lôi xuống dưới?
Tôn Đại Tề cũng hãi hùng, ngày hôm đó từ đám tang về là sắc mặt trông vô cùng nhợt nhạt, mẹ hắn lo hắn bởi vì bạn bè chết nên cảm thấy khó chịu, vì vậy cũng không hỏi nhiều, bảo hắn đi nghỉ ngơi cho khỏe.
Thế nhưng đến nửa đêm, mẹ hắn ngủ không sâu, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, bèn đi ra xem, Tôn Đại Tề cúi đầu đi ra bên ngoài, mẹ hắn khó hiểu, hỏi nửa đêm nửa hôm ngươi đi đâu?
Tôn Đại Tề không lên tiếng, mẹ hắn cảnh giác, kéo Tôn Đại Tề, bấy giờ lấy làm kinh hãi: Tôn Đại Tề nhắm mắt, giống như mộng du!
Hỏi lại thì Tôn Đại Tề trả lời:
“Lục Mã gọi ta đi uống rượu.”
Lục Mã là một trong sáu thanh niên tử vong.
Nhưng mẹ của Tôn Đại Tề hoảng sợ, chẳng lẽ mấy đứa bạn của Tôn Đại Tề chết mà không cam lòng, muốn kéo con trai mình đi theo làm bạn?
Mẹ hắn hô hoán, bảo vệ và người giúp việc đến mới đè Tôn Đại Tề lại được, có một người giúp việc có kinh nghiệm, dùng lá bưởi đánh hắn từ đầu đến chân, bấy giờ hắn mới rên rỉ vài tiếng rồi tỉnh lại.
Sau khi biết được chuyện này, mặt Tôn Đại Tề tái nhợt, hắn nói trong mơ hắn thấy nhóm Mã Lục kéo hắn đi, chắc chắn là họ cảm thấy không cam lòng khi mình chết mà hắn vẫn còn sống, cho nên muốn kéo hắn đi làm bạn.
Hồi còn sống, mấy người họ còn kết bái làm anh em khác họ, không cần sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Họ muốn lôi hắn đi thực hiện lời thề.
Ngay từ đầu mẹ hắn không tin trên đời có ma quỷ, cảm thấy con trai mình bị kích thích nên suy nghĩ lung tung, ai ngờ về sau đã xảy ra chuyện càng thêm đáng sợ.
…
Lúc Tôn Đại Tề tỉnh lại, cả người run lẩy bẩy, luôn miệng nói mấy người Mã Lục ở ngoài cửa sổ, huống chi lúc hắn ngủ, vừa nhắm mắt lại đã như ngựa quen đường cũ mà đi ra ngoài, phương hướng chính là con sông dìm chết đám người Mã Lục.
Mẹ hắn càng ngày càng lo lắng, mời người đến xem cũng không có hiệu nghiệm.
Có một buổi tối, mẹ hắn trông nom Tôn Đại Tề đã mệt mỏi đến mức nằm gục ở đầu giường ngủ gật, lại mơ mơ màng màng nghe thấy trong phòng có một loạt tiếng “lạch bạch”, giống như là có người vừa tắm xong mà không mang dép, chân đang ướt sũng đi trong phòng.
Loáng thoáng còn nghe thấy có người đang gọi Tôn Đại Tề:
“Đi đi, Đại Tề!”
Mẹ hắn đã quá quen thuộc với giọng nói này rồi - mấy đứa nhỏ này cùng nhau lớn lên, khi còn bé còn cùng nhau bắt ve sầu, cùng nhau chơi bóng rổ, đều dùng giọng điệu này:
“Đi đi, Đại Tề!”
Mẹ hắn muốn đứng lên, muốn đuổi hết đám trẻ kia đi, nhưng lần này lại giống như bị quỷ đè giường, không thể nhúc nhích được.
Ban đầu, Tôn Đại Tề dường như không muốn đi, nhưng giọng nói của đám người Mã Lục lập tức trở nên hung ác:
“Bọn ta đều đến đông đủ rồi, ngươi dựa vào cái gì lại không đến, hắn đang gọi ngươi đấy!”
Hắn?
Mẹ hắn không biết, “hắn” ở đây là đang nói tới ai.
Nàng thật sự cảm thấy quá mơ hồ, Tôn Đại Tề không nhịn được nữa, đứng lên rồi lảo đảo đi ra, kề vai sát cánh cùng mấy đứa ma quỷ quen lúc nhỏ đi ra ngoài.
Mẹ hắn rất sốt ruột, đột nhiên lúc này đồng hồ báo thức trong phòng vang lên, mẹ hắn giật mình lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt ra thì lòng nàng trùng xuống - chỉ thấy trên giường trống không, thật sự không thấy Tôn Đại Tề đâu, trong chăn vẫn còn hơi ấm!
Mẹ hắn hoảng hốt luống cuống đứng lên muốn đi tìm Tôn Đại Tề, vừa đứng lên thì nàng lại nhìn thấy, trên sàn gỗ có rất nhiều dấu chân ướt đẫm - giống như có một đám người đi vòng quanh mép giường hết vòng này đến vòng khác.
Lúc ấy nàng ngồi trên sàn nhà, trong lòng có dự cảm không lành - sợ là lần này con trai thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Vì thế nàng vội gọi người chạy ra ngoài cùng tìm - quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Tôn Đại Tề đang vùng vẫy dưới nước ở chỗ mấy đứa nhỏ kia chết đuối.
Mẹ hắn vội tìm người đi vớt người, ai ngờ, mấy người biết bơi giỏi đi xuống đều giống như biến thành con vịt gãy cánh, cùng nhau đạp nước nổi lên.