Chúc Ngốc Tử nhìn ta, vẻ mặt nghi ngờ, muốn hỏi ta nhưng lại cảm thấy hơi mất mặt, hắn chần chờ một hồi lâu mới hung dữ hỏi:
“Không phải ngươi biết vọng khí sao? Bạch Hổ cục đâu?”
Ta giả vờ làm ra vẻ ngu ngơ:
“Ngay cả tiền bối cũng không tìm thấy thì huống chi là ta.”
Chúc Ngốc Tử nghiến răng nghiến lợi, xoay người rời đi, lẩm bẩm:
“Bước tiếp theo là gọi tất cả những người trong hội tứ tướng tới, mò từng tấc từng tấc cũng phải mò cho ra Bạch Hổ cục!”
Không có mặt chết mẹ, mò cũng vô dụng.
Nếu thật sự đã xác định là nơi này thì có thể gọi mặt chết mẹ tới.
Lúc này, mẹ của Tôn Đại Tề đã kéo cánh tay ta lại:
“Tiên sư à, ngươi xem bây giờ...Bọn họ đều không dám xuống nước, con trai ta...”
Được rồi. Vừa rồi thi thể của Tôn Đại Tề vùng dậy rồi nhảy xuống nước, hiện tại thi thể vẫn đang chìm ở dưới nước, tới cũng tới rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn được, thôi cứ giúp người ta vớt người lên, ta cũng muốn xem thử đó là tà ma gì mà biết nhét mặt người vào trong tay người khác.
Nhưng vùa cúi đầu nhìn xuống vùng nước nhỏ kia, không biết tại sao ta lại có cảm giác lông tơ dựng thẳng đứng lên.
Đó là một giác quan thứ sáu rất kỳ lạ và mãnh liệt - như thể dưới nước có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm ta.
Trình Tinh Hà ở một bên đã thương lượng giá cả:
“Vớt thi thể lên cũng được, nhưng chúng ta phải thương lượng giá cả thỏa đáng trước...”
Bạch Hoắc Hương cũng nhìn ra, nhíu mày hỏi:
“Sao vậy?”
Ta không nói được.
Hơn nữa, nước ở đây rất sâu nên không thể vọng khí.
Ách Ba Lan vừa thấy bộ dáng này của ta thì tưởng ta mệt mỏi, bèn bảo ta qua một bên nghỉ ngơi, bản thân hắn thì xắn tay áo lên muốn đi xuống.
Ta ngăn hắn lại, tên này bơi lội không giỏi, đi xuống cũng chỉ như một quả cân.
Mà ta đối với vùng nước này gần như có sự kháng cự xuất phát từ bản năng, lần này lại khiến ta nhớ tới lúc trước nhận được Trường Lân đồ trong bùa ẩn thân.
Nàng là người dưới nước, ngược lại có thể đến giúp đỡ, vớt thi thể cũng coi như là một công đức, ta lập tức tìm một chỗ vắng người, nắm miếng vảy rồi gọi nàng ra:
“Tiểu Thanh - không ổn, An Ninh!”
Mặt nước dập dờn, phía dưới xuất hiện một cái bóng đen.
Nàng nhảy thẳng vào trong nước.
Ta lập tức nói lại mọi chuyện một lượt, đầu nàng cũng chưa từng thò lên khỏi mặt nước, một lặn đã đâm sâu xuống nước không thấy đâu.
Trong nước là địa bàn của nàng, trên người lại có quần áo màu trắng cha nàng để lại cho nàng, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì, ta lập tức đứng lên.
Ngay trong nháy mắt này, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Lý Bắc Đẩu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Giọng nói này...
Ta bất chợt quay đầu lại thì lập tức nhíu mày.
Tại sao hắn lại đến đây.