Rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Ta nhếch mép nói:
“Cám ơn đã quan tâm, ta có nghe nói ở trong Đoạn Long cốc ngươi bị gãy một chân, đang muốn tặng ngươi một chiếc xe lăn mà nhanh như thế ngươi đã khỏi rồi sao?”
Đời này Giang Thần chưa từng chịu thất bại, vừa nghe câu này, lông mày lập tức nhướng lên, Giang Cảnh lấy lại tinh thần, lập tức nói:
“Chỉ bằng ngươi, trong túi ngươi có mấy cọc xu, tiết kiệm ăn bữa cơm tất niên đi, có tư cách gì mua đồ cho chú út của ta chứ?”
Ta trả lời:
“Đúng vậy, trong túi ta chỉ có vài cọc xu, nhưng hình như chú út của ngươi thậm chí mấy cọc xu đấy cũng không bỏ ra nổi, lần trước đấu giá, không ra nổi giá còn gọi đến mặt đỏ tía tai, đúng là đáng thương.”
Giang Thần khẽ cắn răng liếc Giang Cảnh một cái, Giang Cảnh hiển nhiên cũng biết chuyện Lưu Ly Kiều, ai biết từng quyền của ta lại đánh trúng chỗ đau, đành im lặng.
Trình Tinh Hà lập tức vui mừng nói:
“Bạch Hoắc Hương cho ngươi ăn cái gì mà bây giờ mồm mép của ngươi lại lanh lẹ thế?”
Thực ra ta khó chịu nhất là chuyện động đậy mồm mép.
Mà những người đưa tang khác nghe thấy, đều xì xào bàn tán:
“Có ý gì, địa vị của người xem phong thủy kia còn cao hơn của Giang công tử sao?”
“Vậy rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Với thân phận địa vị như Giang công tử, vậy mà hắn thậm chí có thể áp đảo cả Giang công tử?”
Đúng lúc này, ta lại nghe thấy trên mặt nước có tiếng động vang lên, một thi thể nổi lên mặt nước.
Tiểu Thanh!
Ta lập tức đi qua, quả nhiên là một nam thi mặc áo người chết.
Tuổi tác của người đàn ông kia cũng không kém bọn ta bao nhiêu, bộ dạng côn đồ đẹp trai cứng cỏi, mày liễu mắt đào, duyên số đào hoa, khi còn sống không biết đã gieo hoạ cho biết bao nhiêu cô gái rồi.
Đây chính là Tôn Đại Tề.
Mẹ của Tôn Đại Tề lập tức chạy tới, ôm lấy thi thể, lớn tiếng gào khóc:
“Con trai ta à...Con chết quá thảm, dù mẹ có táng gia bại sản cũng phải trả thù cho con!”
Ta lập tức chú ý tới, trên tay phải của Tôn Đại Tề quả thật có một vài vết thương, có mới có cũ, da thịt rách nát, bị nước cuốn trắng bệch.
Trên đó có một luồng Hắc Sát khi quấn quanh như có như không.
Ta lập tức muốn mở bàn tay của hắn ra, xem xem bên trong có phải đang nắm thứ gì không.
Nhưng mà Bạch Hoắc Hương bỗng kéo ta lại, tự ngồi xổm xuống, dùng kim châm đâm lên cổ tay, cái tay kia vốn nắm rất chặt, khớp xương đều trắng cả ra, nhưng bây giờ giống như một bông hoa, nháy mắt đã nở ra.
Giang Cảnh nhìn mà mắt phát sáng, rất nhiệt tình ngồi xổm xuống cạnh Bạch Hoắc Hương, giọng nói lại dè dặt:
“Ài, ngươi lợi hại thật, ngươi làm thế nào vậy?”
Bạch Hoắc Hương không nhìn hắn:
“Ngươi muốn thử sao?”
Mặt Giang Cảnh cứng đờ, lập tức rụt tay lại.
Ta không nhìn Giang Cảnh, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Tôn Đại Tề quả nhiên là một mặt người.
Mẹ Tôn Đại Tề vừa thấy mặt người kia lập tức rú lên, kêu:
“Đây là...thật sự bị mấy tên bạn xấu kia hại chết rồi…”
Vừa dứt lời, nàng đã ném đá vào trong nước:
“Mấy tên khốn nạn đoản mệnh các ngươi, bản thân chết rồi, còn muốn kéo con trai ta…”
Những người đưa tang kia cũng luống cuống:
“Người chết vùng dậy nhảy xuống nước đã đủ dọa người rồi...Sao còn xuống nước, còn lấy đồ?”
“Nhắc mới nhớ, trong tay mấy đứa bạn từ nhỏ bọn họ đều có mặt người này, đây là ai nhét vào?”
“Đúng đấy, mặt người là có ý gì nhỉ?”
Ta lấy mặt người kia ra ngoài, thấy mặt người kia làm rất vụng về, là tạo hình của mười hai tiên ban. Đây là đặt cùng với đồ cúng tế, ý là ở bên cạnh thổi chơi nhạc cụ lúc người chết lên trời.
Ta hỏi mẹ của Tôn Đại Tề:
“Lúc trước ngươi có từng thấy Tôn Đại Tề chơi loại đồ này không?”
Mẹ Tôn Đại Tề cau lông mày lại nhìn, lập tức lắc đầu:
“Sao có thể...Đồ không may mắn như vậy, đứa trẻ ba tuổi cũng không chơi.”
Ách Ba Lan cũng nhìn theo:
“Ca, có phải dưới đáy nước có thứ muốn tìm thế thân không? Cũng muốn gom mười hai người thổi sáo trong nước?”
Trong nước rốt cuộc là cái gì?
Lúc này, ta nghe thấy một chỗ che khuất có một đợt tiếng sóng nước, biết là tín hiệu Trường Lân cho ta, tìm cái cớ rồi đi qua đó.
Quả nhiên, Trường Lân đang nằm bò ở bên bờ, nhìn trộm cảnh tượng náo nhiệt ở đây, còn giống như rất hướng về...Cùng lúc hướng về, lại có hơi sợ hãi.
Khỏi nói, cơ thể của nàng đường cong rất lả lướt, nếu không phải móc đầy vảy, chắc chắn cũng rất đẹp.
Đáng tiếc, trên thế giới này giá trị nhan sắc là chính nghĩa, nếu nàng đẹp thì cũng không cần sống loại cuộc sống này.
Ta ngồi xổm người xuống:
“Dưới đáy có cái gì?”
Âm thanh tự nhiên của Trường Lân vang lên:
“Có thứ rất lạ, nát rồi, tóc dài như vậy, sức lực rất lớn, ta tốn rất nhiều sức mới cướp được xác chết về, ngươi xem.”
Dứt lời, nàng giơ tay ra.