Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1050 - Chương 1050: Có Chết Cũng Không Đi

Chương 1050: Có Chết Cũng Không Đi

Vảy trên tay nàng có hơi tổn thương, giống như bị thứ kia móc vào.

Nát rồi?

“Quỷ nước?”

Trường Lân do dự một lát:

“Không giống...Nàng ta không giống thủy quỷ, cũng không giống người.”

Ta cau lông mày, vậy là cái gì, Thủy tộc?

Nhưng nếu là Thủy tộc vậy là họ hàng với Trường Lân, nàng lăn lộn trong nước lâu như vậy, sao có thể không quen biết được.

Không lẽ...Ta lập tức hỏi:

“Dáng vẻ thứ kia trông thế nào?”

Trường Lân trả lời:

“Giống như một người phụ nữ, lúc ta xuống dưới, nàng ta đang nhét đồ vào trong tay cho xác chết kia.”

Xem ra đồ vật kia chính là mấu chốt.

“Ta còn nghe thấy nàng ta lẩm bẩm.”

Trường Lân nói tiếp:

“Nàng ta nói, còn thiếu, còn thiếu.”

Còn thiếu?

Ta vội hỏi:

“Ngươi có để ý trong tay nàng ta có nắm đồ gì không?”

Trường Lân lập tức gật đầu:

“Ta thấy rồi, hai mặt người.”

Còn thiếu, còn có hai cái…

Điều này chứng tỏ, nàng ta còn sẽ giết hai người nữa, nhét mặt người vào trong?

Ta lại hỏi tiếp:

“Còn có manh mối gì nữa không?”

Trường Lân hiện ra biểu cảm rất nghi hoặc, nói tiếp:

“Trên lưng nàng ta có đồ màu xanh, ta không biết là cái gì, chưa từng thấy, phát sáng.”

Phát sáng?

Nàng lại nói, vừa nãy sốt ruột cướp người, bây giờ lại xuống xem giúp ta. Dứt lời nàng đã chìm vào trong nước.

Ngay lúc này, ta quay đầu thì thấy những người đưa tang kia đang vây quanh xác chết của Tôn Đại Tề kia.

“Dọa người quá rồi.”

“Đúng đấy, đừng có người bị hại khác nữa nha!”

“Đại Tề còn có anh em khác không? Đừng để bị hắn…”

Nghe vậy, mẹ Tôn Đại Tề mắng to:

“Đại Tề của bọn ta không phải loại người đó!”

Ta nhìn về phía ánh nắng, dư quang khóe mắt đã thấy một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, đứng phía sau đám người, cả người đều đang run cầm cập, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Người khác cũng sợ, nhưng không sợ như hắn ta.

Trong lòng ta nổi lên nghi ngờ, đi qua, không ngờ một cánh tay đã đặt lên vai của hắn ta, hắn ta vung ra như bị điên:

“Ta không đi...Ta không đi, ta có chết cũng không đi!”

Nói xong hắn liền xoay người muốn chạy đi.

Ta nhanh tay nhanh mắt, một tay túm lấy bả vai của hắn kéo hắn trở lại, hắn vẫn cứ vùng vẫy, ta thẳng thừng vật hắn xuống đất, nghiêm giọng nói:

“Ngươi bình tĩnh chút đi, không phải ta muốn hại ngươi đâu.”

Người nọ vẫn còn muốn vùng vẫy, đột nhiên nghiêng đầu qua miệng sùi bọt mép, hai hàm răng cắn chặt lại, bên dưới bọt mép còn thấy máu.

Chết tiệt? Bệnh động kinh gì đây… hỏng rồi, căn bệnh nguy hiểm này, một khi phát bệnh có thể cắn đứt lưỡi của chính mình, lúc này ta làm gì còn tâm trí quan tâm đến những thứ khác liền lập tức nhét tay mình vào trong miệng hắn.

Lúc bấy giờ, răng hắn cắn chặt trên tay ta, đau đớn đến mức ta cũng giật mình.

Đúng vào lúc này, một cây kim châm nhanh nhẹn bắn vào trên đại huyệt ở sau gáy hắn, cái miệng của hắn vốn giống hệt như kìm sắt nhưng kim châm đâm vào, chỉ thoáng chốc miệng hắn đã thả lỏng ra.

Tiếp theo đó Bạch Hoắc Hương lại đâm vài châm trên người hắn, cơn co giật toàn thân lúc này mới hòa hoãn đi.

Cho đến khi Bạch Hoắc Hương nhìn thấy hắn đã không còn nguy hiểm đến mạng sống nữa thì mới kéo ta tới để kiểm tra tay của ta, vừa nhìn nàng ta liền cau mày lại, nói:

“Ngươi là tên ngốc sao?”

Nàng ta ngoài miệng thì hung hăng, nhưng lại cúi đầu xuống cẩn thận xử lý vết thương cho ta, động tác nhẹ nhàng tựa như mây trôi, như thể là sợ làm ta đau vậy.

Ta vội vàng nói ta không sao, nàng ta lại trừng mắt nhìn ta, ta liền không dám hé môi nói thêm lời nào nữa.

Nhưng đúng lúc này, ta cảm nhận được một tầm mắt… Ánh mắt Giang Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hoắc Hương đang bôi thuốc cho ta, vẻ mặt hắn ta rất khó coi.

Khi cảnh giác được rằng ta đang nhìn hắn, hắn không cam lòng quay đầu đi.

Trình Tinh Hà nhìn thấy thì hả hê vô cùng, hắn nói:

“Ngươi thấy có giống Hao Thiên Khuyển không… tròng mắt trừng lên sắp rớt ra ngoài luôn kìa, đúng là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.”

Bạch Hoắc Hương có vẻ cũng hiểu được, nhưng nàng ta cũng không xen vào.

Trình Tinh Hà lại nói tiếp:

“Nói ra thì Chính Khí Thủy, nếu như ngươi còn không xem mắt cho hắn… ta thấy ngay cả ngươi hắn cũng dám đánh chủ ý tới, có lẽ là cận thị cao độ sắp mù lòa rồi.”

Bạch Hoắc Hương bắn ra một cây kim châm đâm về phía đôi mắt của Trình Tinh Hà, nhưng Trình Tinh Hà xoay người nhanh nhẹn né tránh đi, Ách Ba Lan bật cười giễu cợt, Trình Tinh Hà thích bắt nạt kẻ yếu liền đá cho Ách Ba Lan một cái, hai người loạn thành một khối.

Sau một hồi ầm ĩ thế kia, người cắn ta cuối cùng đã tỉnh lại, sau khi biết được chuyện này, hắn nhìn tay của ta, ngại ngùng nói lời cảm ơn, sau đó còn ngỏ lời nói hắn nhất định sẽ bồi thường tiền phí chữa trị cho ta.

Ta xua tay nói không cần… nếu như ngươi thật tâm muốn cảm ơn ta, vậy thì trả lời ta vài câu hỏi.

Người nọ sững sờ, tròng mắt chuyển động hẳn lên:

“Cái gì?”

Người này góc nhật góc nguyệt đều rất đầy đặn, rõ ràng cũng có tướng của một phú nhị đại, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc hẳn hắn cũng là một người bạn thân của Tôn Đại Tề.

Bình Luận (0)
Comment