Có điều người này hoàn toàn khác với vẻ đẹp badboy của Tôn Đại Tề, tướng mạo của Tôn Đại Tề kia, góc cằm vuông vức đầy đặn hơi hướng về phía trước, tính cách chủ đạo to gan lớn mật, đi đến đâu cũng sẽ là thủ lĩnh.
Mà người này góc cằm lui về sau, chủ nhân sẽ là người cẩn thận dè dặt, dù ở trong đoàn thể thế nào hắn cũng chỉ là một tay sai mà thôi.
Ta cố gắng đè thấp giọng, hỏi:
“Có phải ngươi biết được gì đó liên quan đến cái chết của bọn người Tôn Đại Tề không?”
Người nọ nghe thấy vậy liền giật mình một cái, giọng điệu trở nên có chút nghẹn ngào:
“Ta… ta không biết mà!”
Không biết? Không biết thì sao lại sợ hãi đến như vậy?
Thì ra người này tên là Trương Minh, hắn cùng với đám người Tôn Đại Tề, Mã Lục đều là bạn thân lớn lên cùng nhau, ngươi nào cũng có quyền thế, từ nhỏ đã quấn quýt với nhau, bình thường không có ai dám trêu chọc bọn họ, coi như là có thể tung hoành ở Hưng Long Cung này.
Sau khi trưởng thành, những người bạn thân kia bởi vì có liên quan đến gia tộc nên vẫn làm vua một cõi ở Hưng Long Cung, chỉ có một mình Trương Minh học tập thành tài, đi nghiên cứu học thuật ở trường cao đẳng, nên thường xuyên bị đám người Tôn Đại Tề cười nhạo, nói hắn khó khăn lắm mới đầu thai được một chỗ tốt mà còn nhất quyết phải giành ăn với đám dế nhũi chật vật kiếm ăn ngoài kia, cả đời lao lực vất vả.
Trương Minh cũng chẳng để tâm tới, thường ngày hắn chỉ nghiên cứu học thuật, đám người Tôn Đại Tề thì mải mê đua xe, người mẫu trẻ, hai bên hai thế giới khác nhau, nhưng họ vẫn còn giữ liên lạc với nhau.
Thời gian gần đây, Trương Minh mơ thấy một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy mấy người bạn thân ghé vào bên ngoài cửa sổ, vẫy tay gọi hắn:
“Trương Minh, đến đây!”
Cảnh tượng này giống hệt như lúc hắn còn nhỏ cùng đi ra ngoài chơi với đám bạn vậy.
Ở trong mơ Trương Minh đã muốn đồng ý, nhưng vừa muốn lên tiếng, thì lại cảm thấy có gì đó không đúng, sao toàn thân bọn họ lại ướt sũng như thế? Nụ cười kia cũng không giống như đang cười.
Hơn nữa, tay phải của bọn họ đều siết chặt lại, giống như là có thứ gì đó vậy.
Hắn giữ vững tâm trí không hé miệng nói lời nào, mà bọn người Mã Lục thì lại sốt ruột gõ cửa sổ không ngừng.
Sau khi Trương Minh tỉnh dậy, hắn cảm thấy bên tai vẫn còn tiếng đập cửa vang đùng đùng kia, hắn còn nói rằng giấc mơ này quá mức chân thực, nhưng khi liếc nhìn về phía cửa sổ thì giật mình… ở bên ngoài cửa sổ thế nhưng lại có những dấu tay hình tròn, giống như là có người ở bên ngoài dùng bàn tay ướt đẫm chạm vào cửa sổ vậy.
Nhưng mà… hắn sống ở tầng bảy, có thể ở bên ngoài gõ cửa sổ nhà hắn chắc hẳn không phải là người.
Hắn lạnh cả sống lưng, vội vàng gửi tin nhắn wechat đến cho đám bạn Mã Lục, nhưng không có ai trả lời hắn, hắn tiện tay lướt vòng bạn bè thì suýt chút đã ngã ngồi xuống đất… toàn bộ đám người Mã Lục đều đã chết, vài người bạn học đang đăng tin về người chết trên vòng bạn bè.
Lúc này, Tôn Đại Tề đã gọi điện thoại đến cho hắn, giọng điệu kỳ lạ hỏi hắn có mơ thấy đám người Mã Lục hay không?
Trương Minh nói có, Tôn Đại Tề cười gượng một tiếng, nói vận khí của hắn thật tốt, sau đó gác máy.
Hắn có chút buồn bực, vận khí tốt là thế nào?
Bấy giờ, có một người bạn cùng phòng của hắn đi vào, nhìn thấy sắc mặt hắn không ổn, liền hỏi hắn bị làm sao? Hắn nói mình đã gặp ác mộng.
Người bạn cùng phòng có vẻ bất ngờ, nói kỳ lạ, theo lý mà nói hắn không nên gặp ác mộng mới đúng!
Thì ra người bạn cùng phòng cầm tinh tướng nhỏ, bát tự rất yếu, nhà họ tin vào những điều này nên đã cầu một tấm bùa bình an ở miếu lớn cho con mình, đặt nó kẹp giữa cửa sổ, từ khi có tấm bùa này người bạn cùng phòng chưa từng bị tà ma ngoại đạo quấy nhiễu bao giờ, cũng chưa từng gặp ác mộng.
Trương Minh nghĩ lại mà thấy hoảng sợ… chẳng lẽ đám người Mã Lục không tiến vào được là vì tấm bùa kia sao?
Nhưng sau đó, mỗi ngày hắn đều mơ thấy đám người Mã Lục ướt sũng ở bên ngoài gọi hắn, hù dọa hắn uể oải không chút tinh thần suốt mấy ngày trời, ngày hôm đó hắn lại nằm mơ, trong giấc mơ hắn nhìn thấy phía sau lưng đám người Mã Lục còn có thêm một người nữa… Tôn Đại Tề cũng xuất hiện rồi, hắn ta cười âm hiểm nói hắn vận khí tốt.
Lúc này đầu óc Trương Minh sắp bùng nổ, vừa tỉnh dậy, hắn vội vàng gọi điện thoại cho Tôn Đại Tề, nhưng lúc này mới biết, Tôn Đại Tề cũng không còn nữa.
Lúc ban đầu hắn sợ hãi vô cùng, không dám trở về Hưng Long Cung, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, rằng dù có như thế nào cũng phải trở về làm rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nếu không, chẳng lẽ hắn phải gặp phải cơn ác mộng này suốt cuộc đời sao?
Vừa trở lại, đúng lúc đuổi kịp đến tang lễ của Tôn Đại Tề, hắn trơ mắt nhìn Tôn Đại Tề cũng tiến vào trong vùng nước đó, lại nhìn thấy lúc Tôn Đại Tề được vớt lên, trong tay hắn ta nắm chặt một cái mặt người, lúc này hắn đã không chịu đựng không nổi nữa… hắn sợ tiếp theo đó sẽ đến lượt hắn.