Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1052 - Chương 1052: Cái Quái Gì Đây

Chương 1052: Cái Quái Gì Đây

Ta liền phấn chấn hẳn lên… không ngờ ở đây vẫn còn có một ngươi may mắn sống sót à!

Quái vật trong nước kia không thể nào vô duyên vô cớ để cho người ta nắm chặt lấy mặt người như vậy, ta liền hỏi Trương Minh:

“Ngươi có ấn tượng gì với cái mặt người đó không, ví dụ như… đám người các ngươi lúc đi ra ngoài có từng mua nó bao giờ chưa?”

Sắc mặt của Trương Minh càng khó coi hơn:

“Bọn ta dù có hay táy máy đồ của người khác, nhưng đối với thứ đồ xui xẻo này cũng…”

Nhưng vừa nói đến đây, dường như Trương Minh nhớ lại chuyện gì đó vậy, hắn lầm bầm:

“Bà lão khóc tang…”

Bà lão khóc tang?

Ta lập tức ấn giữ hắn lại, hỏi:

“Bà lão khóc tang là ai?”

Nhưng không ngờ đến, khắp người Trương Minh lại co giật một cái, suýt chút lại bắt đầu phát bệnh, Bạch Hoắc Hương đâm một kim châm vào, rồi nói:

“Tinh thần của hắn không được ổn định cho lắm, ngươi để hắn bình ổn lại trước đã.”

Nhưng một tay Trương Minh nắm chặt lấy ta, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi:

“Cứu ta với, cứu ta với… ta không muốn chết.”

Ta vội vàng lên tiếng:

“Ngươi nói ra, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên Trương Minh lại im bặt.

Ta cũng nhận ra, ánh sáng bên người đã bị cái bóng người khác chắn mất, ta quay đầu nhìn xem, người đó lại là Giang Thần.

Giang Thần ngồi xổm xuống nhìn Trương Minh, tỏ vẻ thân thiết nói:

“Chuyện bà lão khóc tang là chuyện gì?”

Trương Minh vừa nhìn thấy Giang Thần thì đã không tự chủ được mà nuốt nước bọt xuống, bàn tay túm lấy ta cũng buông lỏng hắn, hắn khẽ nói:

“Không, không biết mà.”

Cái quái gì đây?

Ta híp mắt nhìn Giang Thần… chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan đến Giang Thần?

Ta quay đầu lại còn muốn nói chuyện với Trương Minh thì đã thấy Trương Minh lảo đảo đứng dậy, trên mặt còn nở nụ cười gượng gạo, nói:

“Các ngươi từ từ điều tra, hy vọng có thể sớm ngày điều tra ra được…”

Nói ra thì… Giang Thần cũng là bạn thân của bọn họ.

Chẳng lẽ đám người bọn họ thuở nhỏ đã từng trải qua chuyện gì đó, nhưng mà, bây giờ không dám nhắc đến sao?

Hơn nữa, nhìn theo tình thế của Trương Minh kia, với hắn Giang Thần còn đáng sợ hơn cả bị cái chết đe dọa sao? Vật dưới nước kia rốt cuộc có lai lịch gì đây?

Giang Thần ung dung thản nhiên nhìn ta:

“Thế nào, tìm được manh mối gì rồi?”

Ta nhướng mày muốn nói, nhưng nhìn vào mặt hắn, nhất thời ta liền giật mình.

Một luồng âm khí từ cung mạng của hắn nối thẳng đến cung tai ương.

Tên khốn này vậy mà sắp có tai họa bất ngờ!

Chết tiệt, nhất thời ta liền cảm thấy hả hê vô cùng, hay cho câu phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt nhà ngươi rồi!

Nhưng mà thật kỳ lạ, số mệnh của Giang Thần là người cực kỳ phú quý, theo lý mà nói là gặp dữ hóa lành, cả đời xuôi gió xuôi nước mới phải.

Lần trước ở Đoạn Long Cốc là ta ở bên trong gây khó dễ, giật dây cho người của Yếm Thắng Môn làm hắn gãy chân, lần này không biết hắn sẽ gặp phải phiền toái gì đây? Con mẹ nó, ta hào hứng muốn biết thật đó!

Mà Giang Cảnh dường như nhận ra được ánh mắt của ta, vốn dĩ hắn ta đã chướng mắt ta, chứ chưa kể đến ban nãy nhìn thấy Bạch Hoắc Hương đối xử tốt với ta như vậy, hắn ta thiếu điều muốn tìm một cái cớ để làm khó dễ ta ngay tức khắc, lúc này hắn ta liền đứng chắn ở trước mặt Giang Thần:

“Ngươi đang nhìn lung tung gì đó?”

Ta khẽ cười, nói:

“Không muốn để người khác nhìn à? Vậy thì đừng có ló mặt ra ngoài, mua cho chú út của ngươi một đôi tất chân trùm lên đầu đi.”

Giang Cảnh nghiến chặt răng:

“Ngươi…”

Mấy người ở xung quanh nghe thấy cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng chạm phải ánh mắt của Giang Thần thì đều không dám cười nữa ngượng ngùng chạy sang chỗ khác.

Trình Tinh Hà ở bên cạnh nhịn cười suýt nấc cụt, lúc này mới theo ta đi sang bên đó.

Ta nhìn về hướng vùng nước kia, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái… rốt cuộc dưới nước ẩn chứa thứ gì bên trong đó?

Nếu như chỉ là một con thủy quỷ, nó sẽ khiến ta có cảm giác phản kháng theo bản năng thế này sao?

Trình Tinh Hà cũng nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ta, hắn nhỏ giọng nói:

“Vừa nãy ta muốn tìm một người chết để hỏi thăm thử xem, nhưng không ngờ tới người chết ở bên này sạch sẽ vô cùng, điều này chứng tỏ, vật đó rất mạnh, người chết bình thường không dám đến gần.”

Dựa theo những lời Trường Lân nói, trên người vật đó có thứ gì đó tỏa ra màu xanh, vậy đó lại là thứ gì?

Lúc này, Bạch Hoắc Hương ho khan một tiếng, ta nhìn theo ánh mắt của nàng ta, thì lại nhìn thấy một cô gái trẻ.

Cô gái trẻ nhìn ta chằm chằm, gương mặt vẫn đỏ bừng… ta nhớ ra được, trước đó ta từng giúp cô nàng cản Chúc ngốc tử.

Nàng ta chú ý thấy ánh mắt của ta thì lại nhanh chóng nhìn sang hướng khác, ta liền đi qua đó, một cánh tay ngăn cản ở trước mặt nàng ta.

Nàng ta giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn ta.

Bình Luận (0)
Comment