Ta lên tiếng vô cùng hòa nhã:
“Ngươi và Tôn Đại Tề cũng là bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên đó đúng không?”
Cô gái trẻ gật đầu có vẻ căng thẳng.
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghe nói đến bà lão khóc tang chưa?”
Cô gái trẻ sững sờ, sau đó cau mày lại:
“Sao lại nghe quen tai như vậy…”
Vầng trán của cô gái rất đầy đặn, vành tai tròn trịa, người thế này có trí nhớ rất tốt, khả năng ghi nhớ cũng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Đúng là như vậy, không bao lâu nàng ta đã nhớ ra được:
“Ta nhớ ra rồi, người mà ngươi nói chính là kẻ buôn người lúc ta còn nhỏ?”
…
Kẻ buôn người?
Cô gái trẻ gật đầu lia lịa.
Hóa ra khi bọn họ học trung học, đã có một bà lão đến Hưng Long Cung.
Bà lão đó là người ngoài tỉnh, lúc ban đầu đến xin ăn, sau đó thì khóc tang cho người ta...lúc làm tang sự, có đôi khi con cái nhà mình khóc không đủ hay thì người nhà sẽ bỏ tiền tìm người khóc tang bên ngoài đến, có thể hát “Cha mất đi thật đáng tiếc, lời con gái nói xin giữ trong tim”, người nào khóc ra nước mắt còn được trả thêm tiền.
Bà lão đó khóc vô cùng chuyên nghiệp, giọng hát tuy rằng không bắt tai cho lắm lại còn mang theo giọng địa phương, nhưng mỗi lần đều hát đều động lòng người, nước mắt ướt đẫm gương mặt.
Cho nên người trong vùng đều gọi bà ta là bà lão khóc tang.
Cho dù là vậy, người trong lòng vẫn hiếp đáp, bà ta khóc tang cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không được ấm no, bà ta thường ngủ ở bên rừng cây.
Sau đó có một đứa trẻ đi vào rừng chơi, nhưng lại không bao giờ đi ra nữa.
Cha mẹ của đứa trẻ mất tích đến tìm, ở đây chỉ có một mình bà lão khóc tang, mọi người đều nói rằng đứa bé là do bà lão khóc tang lừa gạt đem bán đi mất.
Từ đó về sau, nhà nào nhà nấy đều cảnh báo con trẻ rằng, ngàn lần không được đến gần bà lão khóc tang, nếu không sẽ bị bắt đến lò than nào đó, ngay cả trong trường học cũng yêu cầu mọi người lúc tan học cố gắng hết sức đừng đi qua bên phía rừng cây bên kia.
Còn có người nói rằng bà lão khóc tang không lừa bán đứa bé mà là bắt được đứa bé nên đã hầm ăn thịt, đừng nhìn dáng vẻ bà ta như thế, bà ta đã sống hơn mấy trăm năm rồi, bà ta là một lão yêu quái.
Cô gái trẻ còn bị truyền thuyết này dọa cho sợ hãi khóc mấy lần, nàng ta nói bản thân cũng đã tận mắt nhìn thấy, bà lão khóc tang mặc một bộ quần áo rách rưới, đứng ở trong rừng vẫy tay với trẻ con, bảo trẻ con ăn bánh bao đã ôi thiu, bà ta còn nở nụ cười âm hiểm.
Sau đó bà lão khóc tang cũng đột ngột biến mất như cái cách bà ta đột ngột đến đây vậy, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói rằng tai họa kia sợ tội ác của mình bị bóc trần cho nên đã bỏ đi trước rồi.
Sau khi chuyện này trôi qua, mọi người đều quên sạch đi, nếu như không phải ta hỏi đến, e là cả quãng đời về sau cô gái trẻ này cũng không nhớ lại.
Ta nhíu mày, chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến bà lão khóc tang kia sao?
Tang lễ, mặt người…
Có điều, cho dù bà lão khóc tang đó thật sự là lão yêu quái, vậy thì tại sao chỉ bắt đám bạn thân Mã Lục, Tôn Đại Tề chứ? Tại sao không phải là những người khác?
Lúc này thi thể của Tôn Đại Tề đã được thu dọn xong xuôi, quan tài mới cũng đã được vận chuyển tới, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu ra đất, cũng bắt đầu kéo đầu chôn cất trong phần mộ tổ tiên.
Mẹ của Tôn Đại Tề vốn dĩ muốn ở lại nơi này tận mắt chứng kiến ta bắt mấy tên “hung thủ” kia, nhưng có lẽ vì đau thương quá mức, đến nỗi đứng không vững được, ta liền bảo bà ấy trở về trước.
Nhưng đám người Giang Thần vẫn ở lại ở này, giống như là cảm thấy hứng thú với chuyện này vậy.
Lúc này ta còn phát hiện ra, thì ra bên cạnh Giang Thần, ngoài Giang Cảnh ra còn có một người có dáng dấp kỳ lạ.
Người nọ đội một chiếc mũ lớn, mặc một bộ quần áo rất rộng, không phân biệt được thân phận là nam hay nữ. Hơn nữa, dường như còn dùng tới phương thuật nào đó để che giấu khí tức đi.
Trình Tinh Hà cũng nhìn theo ánh mắt của ta nhìn về phía người đó:
“Con hàng đó thoạt nhìn có vẻ bất thường nhỉ, là hộ vệ mới của Giang Chân Long sao?”
Cũng có vẻ giống đó, có điều, nói ra cũng kỳ quái, trước đây Mã Nguyên Thu đi theo Giang Thần không rời nửa bước, nhưng đã lâu rồi ta không nhìn thấy Mã Nguyên Thu, hắn ta đã đi đâu rồi?
Trình Tinh Hà hừ một tiếng, nói:
“Sao vậy, ngươi vẫn còn nhớ nhung lão thất phu đó à?”
Cũng không phải là nhớ, chẳng qua chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ta có một loại trực giác, Mã Nguyên Thu không xuất hiện, trong đó chắc chắn có nội tình gì đó.
Lúc đó hắn ta còn bắt xích linh đi, không biết hắn ta bắt xích để làm gì, bây giờ xích linh như thế nào rồi.