Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1054 - Chương 1054: Cứu Người

Chương 1054: Cứu Người

Trình Tinh Hà cười đáp:

“Mã Nguyên Thu không ra mặt là chuyện tốt, bớt đi một kẻ gây phiền phức cho chúng ta, ta thấy lần này Giang Chân Long xuất hiện cũng không đơn giản là chỉ đến dự tang như vậy đâu, chắc chắn là ngửi thấy mùi Bạch hổ cục rồi, người đến không có ý tốt, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Điều này trong lòng ta cũng có dự tính đến.

Có điều vật kia rốt cuộc sao lại chạy vào trong nước, hay là bà ta vốn dĩ chính là yêu quái trong nước, hơn nữa vì sao bà ta lại dính dấp đến đám người Mã Lục đây?

Những chuyện này, nếu như có thể hỏi được Trương Minh, chắc chắn có thể biết được đáp án.

Nhìn dáng vẻ của Trương Minh, e rằng Giang Thần cũng không tránh khỏi có chút liên quan đến chuyện này, cái “tai họa bất ngờ” của hắn ta có lẽ nào cũng xuất hiện từ chuyện này hay không?

Nhưng thằng nhóc kia chạy nhanh như vậy, cũng không biết hắn đã chạy đi đâu nữa.

Lúc này, trong đội ngũ đưa tang có một người cất tiếng nói:

“Này, các ngươi có ai nhìn thấy Trương Minh không?”

“Ban nãy còn ở đây cơ mà! Có phải là đã về trước rồi không?”

“Thằng nhóc này đúng là xấu xa...lúc trước đám người Mã Lục Tôn Đại Tề quan tâm nhất chính là tên theo đuôi này, con mẹ nó...đến lúc xảy ra chuyện, chân nó chạy còn nhanh hơn lúc bôi dầu nữa.”

“Này, không đúng, ngươi nhìn xem, đó là cái gì?’

Ta dời tầm mắt nhìn sang đó, trong lòng ta cũng nôn nóng hẳn.

Mẹ kiếp, có một món đồ đang trôi trên mặt nước.

Là một chiếc mũ...đó là chiếc mũ Trương Minh đội ban nãy!

Ta lập tức chạy sang đó, những người khác cũng sợ hãi không thôi:

“Làm sao mà...Trương Minh cũng đi xuống...bầu bạn với bọn họ vậy?”

Có vài người có quan hệ tốt với Trương Minh cũng đứng ngay tại chỗ hô hoán lên.

Vài người quay đầu lại nhìn ta:

“Ngươi không phải là tiên sư gì đó sao? Lúc này trơ mắt nhìn người chết ở nơi này à?”

“Đúng vậy, tiên sư gì chứ, mau cứu người đi, thần côn chứ gì!”

Không biết là ai đã kích động, ném một quả táo vào đầu ta, Ách Ba Lan phản ứng nhanh, bật người nhảy lên không trung bắt được quả táo, ánh mắt hắn gắt gao trừng những người đó, giống như là muốn tìm ra kẻ đầu sỏ vậy.

Bọn họ vừa nhìn thấy thân thủ của Ách Ba Lan thì liền lùi về sau vài bước.

Ta cũng chẳng màng đến tức giận, vội ngồi xổm xuống nhìn nước, nhưng nước sâu vô cùng đến mức ta không thể nhìn thấy gì cả.

“Mau xuống cứu người đi! Có lẽ Trương Minh vừa mới xuống thôi, còn có thể cứu được đó!”

“Nhưng ai mà dám xuống đó chứ, này thầy trừ tà kia, không phải ngươi biết cái này sao? Ngươi còn không mau đi xuống cứu người đi? Dì Tôn đưa cho ngươi nhiều tiền như vậy lại uổng phí à? Cầm tiền lại không làm việc, ngươi không biết ngại sao?”

Không được xuống nước, cái cảm giác phản kháng trong ta càng lúc càng mãnh liệt, tuyệt đối không được xuống nước.

Giang Thần thì vẫn bày ra vẻ mặt điềm nhiên nhìn ta, nhìn dáng vẻ hắn ta rất có giáo dưỡng.

Giang Cảnh thấy vậy, thì lại càng hăng say nói vào:

“Đúng vậy đó, ta biết cái tên Lý Bắc Đẩu này, từ trước đến này hắn luôn cầm tiền không làm việc, các ngươi phải nhớ kỹ điều này…”

Mẹ của Tôn Đại Tề nghe thấy, bỗng chốc sắc mặt bà ấy trở nên khó coi, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hoảng loạn nhìn về phía ta.

Đối với Trình Tinh Hà, người cản đường tiền tài chẳng khác nào giết cha mẹ của hắn, vì thế hắn và Gian Cảnh bắt đầu náo loạn hẳn lên, bỗng có một bàn tay kéo lấy cánh tay ta, ta thoáng sững sờ liền quay đầu lại, là Bạch Hoắc Hương.

Nàng ta lo lắng nói:

“Khi đến nơi này, sắc mặt của ngươi có gì đó không bình thường cho lắm, có phải là có chuyện gì đó hay không?”

Ta lắc đầu, đưa tay ra muốn gọi An Ninh lên, đến lúc này ta mới nhận ra được, thì ta kể từ lúc An Ninh đi ra vừa nãy ta vẫn chưa gọi nàng ta trở về.

“Ào ào” tiếng nước vang lên, bỗng nhiên có một người từ dưới nước trồi lên trên, bên dưới còn có một bóng dáng màu trắng, rõ ràng là An Ninh đã đẩy người nọ lên trên mặt nước!

Ta lập tức kéo người này lên trên bờ, không sai, đó chính là Trương Minh.

Bạch Hoắc Hương vội vàng đi đến ấn vào nhân trung của hắn, cũng may Trương Minh này mạng lớn, hắn phun ra một ngụm nước, trợn mắt nhìn thấy ta, thở hồng hộc vội nói:

“Đúng là bà ta...đúng là bà ta, bà ta đến tìm bọn ta để báo thù!”

Lúc này mọi người ở xung quanh đều giật mình sợ hãi, ánh mắt ta sắc bén nhìn ra được gương mặt không chút biểu cảm của Giang Thần lúc này cũng đã có chút biến hóa.

Ta liền lên tiếng hỏi hắn:

“Rốt cuộc các ngươi có liên quan gì đến bà lão khóc tang đó?”

Trương Minh siết chặt lấy tay ta, đến nỗi các khớp xương trắng bệch:

“Cây xiên tre...mỗi người một cái, ta không có…”

Cây xiên tre? Nhưng hắn còn chưa nói hết, hai mắt Trương Minh đã trợn ngược rồi nhắm lại, Bạch Hoắc Hương muốn cứu người, nhưng người ở xung quanh đã vây quanh đến, bọn họ muốn gọi xe cấp cứu.

Lúc này ta mới phát hiện, người đội mũ bên cạnh Giang Thần đã không thấy đâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment