Ta quỳ xuống vẽ một bùa chú lên mặt đất:
"Ta nhìn thấy sau lưng thứ đó có dán thứ này, nếu không phải là tù thủy thi thì là gì?"
Hoa văn trên bùa chú đó là một con rắn chín đầu.
Có người chen vào:
"Đây là gì? Quỷ Medusa sao?"
Đây là đàn ông mà, ngươi cũng cận thị rồi sao?
Đây là một con quái vật dưới nước, gọi là Tương Liễu.
Ta chỉ vừa nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy có một người nhảy tới và nắm lấy cánh tay ta.
Động tác rất nhanh.
Ta bỗng thót tim, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Ta chưa kịp nói chuyện thì người đó đã sắc bén nói:
"Tiểu tử kia, rốt cuộc ngươi là ai, sao lại biết thuật điều khiển tù thủy thi của chúng ta?
…
Quả nhiên là người đội mũ bên cạnh Giang Thần.
Với giọng nói vùng Tây Xuyên.
Tuy nhiên, câu hỏi này lại khiến ta thấy khó hiểu, đây đều là những gì ông già đã dạy ta, không phải là điều ai cũng biết sao?
Một năm nọ ở thị trấn xảy ra một trận lũ lụt lớn và nhấn chìm gần hết con phố mua sắm, hắn đã dẫn ta lên nóc nhà tránh lũ.
Hai chúng ta đang ngồi hóng gió thì có một bồn tắm nổi trôi đến trước mặt, khi nhìn kỹ thì phát hiện trong bồn tằm còn có một đứa trẻ.
Nước chảy rất xiết, bồn tắm đó có thể lật úp bất cứ lúc nào và đứa nhỏ cũng có thể chết bất cứ lúc nào, ta muốn xuống vớt nó lên nhưng ông già lại kéo ta lại, vẻ mặt lạnh lùng nói rằng nước đang chảy rất xiết, chỉ với năng lực đó của ta thì khi xuống đó chắc chắn sẽ bị cuốn đi nhanh còn hơn nước xoáy trong bồn cầu.
Ta cũng thấy lo lắng, nói rằng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn đứa bé đó trở thành ma sao?
Ông già lắc đầu, sau đó vẽ ra một lá bùa và vứt xuống nước.
Không lâu sau, một bóng đen từ dưới mặt nước trồi lên và đẩy chiếc bồn tắm về phía chúng ta.
Nước rất đục nhưng ta vẫn thoáng nhìn thấy người trong nước là người Địa Trung Hải, mặc một bộ đồ màu xanh lam, sau lưng có dán tấm bùa mà ông già vẽ ra, hình dáng chính là một con rắn chín đầu.
Lúc đó, ta còn nghĩ rằng người này thật lợi hại và muốn bái hắn làm thầy.
Nhưng trong nháy mắt hắn đã biến mất, ông già đón lấy cái bồn tắm, đứa bé đó vẫn đang khóc.
Sau này ta mới thấy lại người Địa Trung Hải mặc bộ đồ màu xanh trên quảng cáo nhận thi thể ở cột đèn... nói rằng hắn đã bị chết đuối một ngày trước khi chúng ta lên nóc nhà để tránh lũ.
Ông già đánh vào đầu ta, bảo ta hãy quên chuyện này đi và không được nói với ai.
Nhưng từ nhỏ ta đã có trí nhớ rất tốt, sau này gia đình của đứa bé đó đã tìm đến chúng ta, gia đình họ làm nghề đồ tể, họ vô cùng biết ơn chúng ta, còn tặng chúng ta một phần thịt ba chỉ. Ta thậm chí còn nhớ có bao nhiêu miếng thịt lợn và có bao nhiêu sợi lông lợn trên đó chứ đừng nói đến chuyện này.
Tuy nhiên, ông già không cho ta nói nhất định có lý do, vì thế ta mới hỏi lại:
“Đây cũng đâu phải bí mật gì to tát, sao phải làm quá lên như thế?”
Nhưng lúc này, ta phát hiện ánh mắt của Trình Tinh Hà đã thay đổi:
“Điều khiển thi thể ... thực sự không phải điều bình thường đâu, Thất Tinh, đó là tà thuật của Yếm Thắng Môn, cho dù là thầy phong thủy âm diện bình thường cũng chỉ mới nghe qua chứ căn bản chưa bao giờ được chứng kiến... rốt cuộc ngươi nghe được thứ này từ đâu vậy?"
Tà thuật Yếm Thắng Môn?
Người đội mũ nắm chặt ta:
“Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta biết, sư phụ của ngươi là ai?”
Ta đã hứa với ông già, sao có thể nuốt lời được chứ, ta muốn hất hắn ra thì bất ngờ nhận ra hành khí của người này rất lợi hại, ta đã dùng hành khí thiên cấp của lão Hải nhưng vẫn không thể thoát ra.
Ta không nhìn rõ khuôn mặt đó nhưng ta có thể nghe ra giọng nói đắc ý của hắn:
“Người có thể hất tay ta ra hoặc là bảy tám mươi tuổi, hoặc là chưa sinh ra đời…”
Đau quá... cmn, ta trợn mắt, lực này của hắn như muốn bẻ gãy tay của ta!
Thấy vậy, Bạch Hoắc Hương tiến lên định búng kim châm vào tay người đội mũ, nhưng không ngờ, khi những kim châm đó phóng ra, mặc dù vẫn sắc bén như thường, nhưng khi đến gần tên đội mũ, những kim châm đó lại rơi xuống đất giống như va phải bức tường thủy tinh.
Người đội mũ thấp giọng nói:
"Cô nhóc, đừng lãng phí những kim châm này của ngươi nữa, để dành mà cứu người."
Thấy ta có vẻ rơi vào thế bất lợi, Ách Ba Lan túm lấy cổ tay người đàn ông đội mũ và hét lên:
“Mau thả ca ca của ta ra!
Mặc dù không mạnh bằng Ách Ba La, nhưng Trình Tinh Hà cũng nhanh nhẹn khéo léo đánh chính xác vào khuỷu tay của hắn.
Theo lý khi đụng trúng khuỷu tay người ta sẽ buông tay ra giống như phản xạ giật đầu gối, nhưng lúc này tên đội mũ đó lại không hề nhúc nhích, toàn thân hắn toàn hành khí khiến Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà văng ra xa, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Nhưng họ không bỏ cuộc và tiếp tục lao đến.
Đầu óc ta nổ tung, tên thuộc môn phái Yếm Thắng Môn này lợi hại vậy sao?