Nàng đi làm ăn xin ở chỗ người đó làm, chỉ muốn mỗi sáng nhìn hắn một cái.
Người còn sống thì phải ăn cơm, mỗi ngày chỉ sống dựa vào cơm xin được thì chưa chắc có thể sống được bao lâu, nhưng nàng không nỡ bỏ đi, cô nhìn thấy người kia đã có con của mình, nàng có một hy vọng xa vời là muốn len lén nhìn đứa nhỏ của người kia lớn lên.
Vì thế nàng đã ở lại Hưng Long cung, xin cơm ăn không đủ no, nàng lập tức nghĩ cách khác – trái lại cũng có một nghề nghiệp không cần tiền vốn, đó là khóc tang.
Nước mắt không có giá trị đối với nàng.
Chỉ cần nhớ đến cái bạt tai của chồng nàg, còn có nỗi nhớ nhung Hổ nhi, nước mắt nàng đã tuôn ra không dứt được.
Cái nghề này thật không tồi, khóc tang xong còn có thể thưởng thức bữa cỗ thịnh soạn của đám tang - phong tục địa phương là nấu miến chưng bắp cải cho những người đến làm lễ tang và viếng tang, có bánh bao đủ thứ, hôm nào may còn có thể có thịt lợn ăn!
Nếu may mắn hơn thì còn nhặt được những đồ cúng còn sót lại, tuy là vừa khô vừa cứng nhưng đầy sắc tố đắng chát, cũng đủ cho nàng ăn mấy ngày.
Mỗi ngày nàng đều mong ngóng có người chết.
Nghe đến đây, trái tim ta thắt lại - nàng có nghĩ tới lúc mình chết không?
Đương nhiên, nàng không quan tâm chuyện “xa” như vậy, vì sống sót, nàng đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Đứa con của người kia lớn lên từng ngày từng ngày, mặt mày rất giống Hổ nhi, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích.
Chỉ là vẻ mặt của đứa bé kia rất kiêu ngạo, mỗi lần nhìn thấy nàng lại mắng cấp dưới của cha hắn không chịu làm việc – tại sao lại để cho một người ăn xin ngồi chồm hổm trước tòa nhà văn phòng như thế? Nhìn nhiều chỉ muốn đau mắt hột.
Đó là một ngày tuyết rơi, nàng bị đuổi tới vùng lân cận Hổ Khẩu Hạp, nhưng cũng tốt – bên phía Hổ Khẩu Hạp này có nhiều nghĩa địa, luôn có đồ cúng tươi mới có thể ăn vụng.
Mà vị trí này cũng có thể nhìn thấy trường học gần đó, cũng tốt.
Nàng vẫn có thể nhìn thấy đứa nhỏ.
Ngày nào, đứa nhỏ cũng cùng một đám bạn nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới đi lui, nghiễm nhiên là thủ lĩnh của đám con nít này.
Trong lòng nàng thấy tự hào, cũng giống như cha hắn, sau này chắc cũng là người có tiền đồ.
Nàng muốn nhìn đứa nhỏ này lớn lên, kết hôn, sinh con... Thật tuyệt vời.
Mặc dù mỗi lần đứa nhỏ này nhìn thấy nàng đều nhổ nước bọt vào người nàng hoặc là ném pháo vào người nàng, còn nói là nàng rất xui xẻo.
Nàng thấy vậy cũng đủ rồi.
Nhưng tất cả đã bị một đứa trẻ khác phá vỡ.
Nàng thích trẻ con, nếu trong tay có “thứ tốt” gì, nàng đều sẵn sàng giữ lại để trêu chọc trẻ nhỏ.
Ví dụ như mặt người.
Theo quan điểm của nàng, mặt người vừa đẹp lại vừa thú vị, có tiên nữ, có người thổi sáo, trông sống động như thật, ở quê cũng chưa từng thấy qua những thứ này.
Nhưng nàng không biết là người dân địa phương kiêng kỵ những cái này.
Nàng nhìn thấy trẻ con thì luôn luôn thích - nàng không dám đến gần nhưng nàng muốn lấy những “thứ tốt” của mình cho đứa trẻ.
Ngày hôm đó, có một đứa nhỏ đội mũ trùm đầu hổ đi vào rừng chơi, nàng đã cho đứa bé trai đó một chiếc quạt hương bồ tiên nhân mà nàng thích nhất.
Sau khi đứa nhỏ đó hớn hỏ vui vẻ cầm đi thì lại không bao giờ xuất hiện nữa.
Không biết ai đã nhìn thấy cảnh tượng này nên truyền ra ngoài - nói là bình thường nàng luôn dùng ánh mắt dụ dỗ để nhìn trẻ nhỏ, e là không hề có ý đồ gì tốt, đứa nhỏ đã bị nàng bắt cóc mất rồi!
Nàng đương nhiên nói không có, nhưng lời đồn có căn cứ hẳn hoi nên không ai tin nàng.
Người nhà đứa nhỏ kia tìm được chỗ này, dùng tay đấm chân đá vào người nàng, tra hỏi nàng đã dấu con mình đi đâu rồi?
Nàng không đánh trả được, suýt chút nữa đã bị đánh chết.
Đau quá... còn đau hơn cái bạt tai của chồng nàng.
Nhưng nàng không muốn chết, nàng còn muốn nhìn thấy con của “Hổ nhi” lớn lên.
Nàng phải cố gắng sống sót, cho nên vẫn nằm bò ở chỗ cũ để nhìn đứa nhỏ tan học.
Một cái nhìn này có thể còn có tác dụng hơn cả linh đan diệu dược gì đó.
Nhưng điều mà nàng không ngờ tới chính là, sau đó đứa bé kia lại dẫn theo bạn bè của hắn và làm ra chuyện đáng sợ như vậy.
Đêm đó, nàng mơ thấy mình và đứa nhỏ đang ngồi trên một bàn ăn, nàng gắp cá và thịt cho đứa nhỏ, đột nhiên có một chậu nước lạnh đổ lên đầu nàng.
Nàng chợt mở mắt ra, thấy giấc mơ của mình trở thành sự thật, đứa nhỏ kia đang đứng ở trước mặt mình.
Nàng vui mừng hẳn lên, không quan tâm đến việc lau nước trên đầu đi, chỉ muốn mình làm cho đứa nhỏ này vui vẻ.
Nhưng nàng không có gì cả, chỉ nhớ ra, mình có một bộ mặt người.
Những mặt người này là do nàng lấy được lúc có một gia đình giàu có mời nàng khóc tang, rất đẹp đó!
Nàng vội vàng tìm cho ra những mặt người kia rồi muốn phân phát cho những đứa nhỏ này, nhưng một cơn đau nhức đã ngăn cản hành động này của nàng.