Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1061 - Chương 1061: Cụ Già

Chương 1061: Cụ Già

Trở thành một kẻ ác dễ dàng hơn nhiều so với trở thành một người tốt - có thể không sợ bất cứ điều gì.

Làm người tốt rất khó, nhưng ta vẫn phải làm một người tốt.

Ta nhìn về phía Trình Tinh Hà.

Trong lòng Trình Tinh Hà cũng hiểu rõ, hắn núp ở phía sau ta giống như là đang tìm cái gì, miệng thì lẩm bẩm - đang nói chuyện ma quỷ.

Mà lúc này, dường như mẹ của Tôn Đại Tề cũng nhớ tới cái gì đó, sau đó kéo ta lại:

“Ta vẫn không tin chuyện này có liên quan đến Giang công tử... Nếu như là hắn sai khiến, tại sao hắn còn để cho cái vật kia nhét người vào trong tay bọn nhỏ? Đây không phải là để lộ manh mối sao, hắn không sợ những người khác dựa theo manh mối này điều tra ư? Tiên sư, ta muốn tìm hung thủ thật, ngươi không thể đổ oan cho người khác.”

Vốn dĩ Giang Cảnh không còn gì để nói, nhưng vừa nghe nàng nói vậy, hắn lập tức hăng hái trở lại, nói:

“Thật sự vẫn còn người hiểu lý lẽ đấy! Đúng đúng đúng! Nếu thật sự là chú út của ta làm chuyện này, hắn làm như vậy chẳng khác nào vác đá đập vào chân mình? Chú út của ta là người thế nào, các ngươi không biết sao?”

Những người đó vừa nghe vậy, cũng gật đầu theo:

“Không sai...”

“Nếu thật sự là hắn giết người diệt khẩu, tại sao còn đưa cái này mà để lại manh mối chứ? Giang công tử chắc chắn bị oan uổng.”

Trái lại, bộ dáng của tên đội mũ kia dường như hơi mất tự nhiên.

“Không đúng.”

Giọng nói của Trình Tinh Hà bất chợt vang lên:

“Là bởi vì cái hành thi kia đã bị dán bùa chú hành động, sau đó không kìm hãm oán khí được.”

Nàng đã bị thao túng nhưng vẫn là làm những chuyện mà nàng muốn làm.

Mẹ của Tôn Đại Tề lập tức hỏi hắn:

“Ngươi... Làm sao ngươi biết?”

Trình Tinh Hà đứng lên, nghiêng đầu cười, chỉ vào thân thể kia và nói:

“Nàng ấy nói cho ta biết.”

“Nàng ấy?”

Mọi người vẫn chưa hiểu, Trình Tinh Hà lập tức đẩy một bên người Ách Ba Lan đang vươn cổ lắng nghe một cái.

Có sẵn Ách Ba Lan.

Quả nhiên lần này, Ách Ba Lan khẽ giật mình, bỗng nhiên hơi tập tễnh một chút – rất giống như một cụ già, không thể nào đứng lâu được.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Ách Ba Lan tiếp tục nói:

“Ta... Ta không có bắt cóc trẻ con.”

Cô bé đằng sau tôi hét lên và đâm vào vòng tay tôi:

“Ta nhớ giọng nói này – là bà nội khóc tang!”

Bà nội khóc tang là ác mộng của không ít người, bọn họ đương nhiên đều nhớ rõ giọng nói này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Ách Ba Lan cuối cùng đứng không vững, lấy tư thế đặc biệt của cụ già ngồi xếp bằng trên mặt đất, ho khan một tiếng:

“Ai bắt cóc con nít chứ ta chắc chắn không bắt cóc, ta lên tới đây là để tìm con trai của ta!”

Thực ra lúc nhìn vào hình dáng thi thể của ma quỷ, ta đã biết được cảnh đời của bà nội khóc tang, nhưng ta vẫn hỏi:

“Con trai của ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ách Ba Lan” bỗng nhiên lớn tiếng khóc lên:

“Con trai của ta bị kẻ buôn người đáng chết bắt cóc - ta một mạch đi tìm thì tìm đến nơi này! Hổ nhi của ta...”

Thì ra, lúc còn trẻ, có một lần bà nội khóc tang bận rộn nấu cơm, để cho đứa con trai tám tuổi của mình là Hổ nhi ngồi chờ trong đống bắp cải.

Nấu cơm xong xuôi, nàng còn chưa kịp lau mồ hôi đã vội vàng đến bế Hổ nhi, nhưng vừa nhìn đống bắp cải thì lại choáng váng - Hổ nhi đã biến mất.

Nàng tìm khắp thôn cũng không tìm được, chồng nàng vừa về nhà, nghe thấy chuyện này thì lập tức cho nàng một cái tát – con đàn bà trời đánh, dám làm mất con trai của ta, sao ngươi không tự làm mất chính mình đi? Đi tìm con trai ta trở về mau, nếu không tìm được thì ngươi đừng bao giờ trở về nữa.

Nàng bị đánh đến nỗi điếc một bên tai, đành lảo đảo chạy ra khỏi nhà, đầu óc rối bời – Hổ nhi, Hổ nhi yêu dấu của ta?

Con đang ở đâu, khóc có ai dỗ dành không? Con có đói không?

Nghe nói có một số người ăn xin sẽ bắt cóc trẻ con để cắt đứt tay chân, ép bọn nhỏ làm người khuyết tật đi xin cơm – nàng không dám nghĩ tiếp.

Hỏi thăm cả nửa ngày mới nghe được một chút tin tức, là có một người phụ nữ mặc quần áo hoa đã dắt đứa nhỏ đi về hướng nam.

Nàng một mạch đuổi theo hướng nam.

Đến Hưng Long cung thì nàng mới dừng bước.

Nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Giữa hai chân mày của người đó có một nốt ruồi, vị trí và kích thước đều giống như Hổ nhi.

Tuổi tác cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng đã nhiều năm trôi qua, nàng đi tìm con đến nỗi từ một cô gái biến thành một bà già.

Mà người kia cũng đã đến tuổi trung niên, quần áo gọn gàng sạch đẹp, ngồi trên xe giường nằm, phía sau có rất nhiều người đi theo hầu hạ.

Hắn có phải là Hổ nhi không? Nếu hắn thật sự là Hổ nhi - vậy thì tốt quá, chắc là mấy năm nay hắn sống tốt hơn là đi theo mình.

Bình Luận (0)
Comment