Lúc này mới có người lấy lại tinh thần, sau đó tiến lại gần, nói một cách châm chọc:
“Theo ta thấy, không có lửa làm sao có khói, sao người ta không đi đâm người khác mà lại đi đâm bà nội khóc tang này chứ? Có phải là... bà nội khóc tang này bắt cóc con của người ta, người ta tức giận nên mới...”
“Đúng đúng đúng, trăm nguyên nhân tất có kết quả.”
Cái quái gì thế này?
Ta lạnh lùng nói:
“Một người lớn sống sờ sờ mà lại chết kiểu này, người bình thường chẳng phải nên tìm hiểu rõ nguyên nhân xảy ra chuyện trước sao? Đội mũ, ngươi lên đây để ta tát cho ngươi một cái tát, xem xem không có lửa thì có khói không!”
Mấy người kia lập tức im lặng.
Cái cô bé núp ở sau lưng ta, kéo áo sơ mi của ta, dè dặt hỏi:
“Nhưng... Không phải bà nội khóc tang đã biến mất hơn mười năm rồi sao? Nếu lúc đó đã chết, thi thể cũng không thể nào được giữ gìn tốt như vậy, chẳng lẽ... đây là cương thi ư?”
Cũng coi như là vậy.
Rất trùng hợp, chỗ này là Hổ Khẩu Hạp và Thanh Long – cũng chính là chỗ tiếp xúc với mặt nước, linh khí của Thanh Long và Bạch Hổ vừa hội tụ, chôn cất ở đây chắc chắn trăm năm không thối rữa.
Chỗ thế này cũng coi như là vùng đất nuôi thi - lúc ấy, sau khi bà nội khóc tang chết thì bị chôn vùi tại chỗ ở vùng lân cận, thi thể vẫn luôn không có hư hại gì.
Những người to gan vừa thấy thi thể không nhúc nhích được, tất cả xông tới, cầm điện thoại di động lên chụp hình loạn xạ mà không chú ý nhìn về phía sau.
An Ninh nhân cơ hội này nổi lên mặt nước, trốn ở phía sau tảng đá và phất tay với ta, biểu cảm kia có chút căng thẳng, lại có chút kiêu ngạo - giống như là chờ ta khen nàng nhưng không xác định mình có làm tốt hay không.
Ta dùng sức gật đầu với nàng.
Đồng thời ta cũng nhìn ra, vết thương trên người nàng lại nhiều hơn.
Nghĩ cũng biết, đẩy bà nội khóc tang lên có bao nhiêu khó khăn.
Mà đội mũ giống như không tin mọi thứ trước mắt, vẫn đang lẩm bẩm:
“Tù Thủy Phù của ta, không thể nào chứ...”
Nói chung là không thể, ai bảo nó gặp phải An Ninh chứ.
Giang Thần thì khỏi phải nói, nắm tay dưới lớp áo sơ mi của hắn siết chặt.
Giang Cảnh thì vội vàng chạy tới, lạnh lùng nói:
“Anh nói cái chết của bà lão này có liên quan đến chú út của ta, ngươi có chứng cớ không? Chỉ là vớt lên được một thi thể mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
Cái này đương nhiên không tính là chứng cớ gì, ta nhìn về phía Bạch Hoắc Hương.
Trương Minh ở sau lưng Bạch Hoắc Hương.
Trương Minh đã tỉnh lại rồi, trên cổ hắn cắm rất nhiều kim châm cứu, trông giống như một con nhím.
Lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch giống như bề mặt tường, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bà nội khóc tang, cả người đều run rẩy.
Một tay của ta vỗ lên vai hắn, lần này, chân hắn mềm nhũn, may mà không lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn đang chột dạ.
Bạch Hoắc Hương lại châm cho hắn thêm một cây kim, hắn mới miễn cưỡng đứng được, sau đó nhìn ta giống như cầu xin sự giúp đỡ:
“Ta, ta thật sự không có, ta thật sự không có...”
Ta trả lời:
“Ta tin, nhưng bây giờ tất cả những người biết chuyện đều chết hết rồi, ngươi là nhân chứng duy nhất. Ông trời đã cho ngươi trốn về và giữ được một mạng, chắc chắn là bởi vì giữ lại sẽ có ích - chuyện này chỉ có ngươi mới biết.”
Trương Minh nhịn không được, len lén nhìn về phía Giang Thần.
Nắm đấm của Giang Thần đã sớm buông lỏng, vẫn giống như bình thường, là bộ dáng có đạp đức tốt:
“Trương Minh, mặc dù ta sống chung với hai người không lâu, nhưng dầu gì cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, ngươi muốn nói cái gì, cứ nói đi - đừng sợ.”
Người không biết nghe thấy lời này, quả thực là như gió xuân.
Đáng tiếc... Trương Minh nghe thấy thì lại càng sợ hãi.
Hắn vội vàng lắc đầu:
“Không biết... Ta thật sự không biết...”
Khóe miệng Giang Thần khẽ nhếch lên, dường như không có chút ngạc nhiên nào trước câu trả lời này.
Trình Tinh Hà nóng nảy nói:
“CMN, ngươi thải cứt ra ngoài còn có đạo lý nhét lại à? Ôi, nói ngươi đó! Vừa rồi cái gì mà cây xiên bằng trúc, cái gì mà không phải của ngươi, bây giờ lại giả bộ cái gì mà hoa sen trắng đây?”
Nhưng Trương Minh cúi đầu, cả người phát run, dường như đã quyết định chủ kiến không nói:
“Tiên sư, cha mẹ ta liều mạng cả đời đã không dễ dàng, ta không muốn...”
Trong lòng ta rõ ràng như gương sáng, Giang Thần là thân phận gì chứ, chỉ cần hắn khẽ động đầu ngón tay, Trương Minh không chết cũng phải bị lột da, hoặc là làm ra những chuyện khiến hắn khó chịu hơn so với việc đối phó với chính mình.
Trương Minh tiếp tục nhẹ giọng nói:
“Tiên sư, ta khuyên ngươi, cũng đừng vì một người chết mà đắc tội với Giang Thần – đáng chết hay không đang chết thì cũng đã chết rồi, đừng để thêm người chết nữa...”