Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1064 - Chương 1064: Thâm Thù Đại Hận

Chương 1064: Thâm Thù Đại Hận

Đối mặt với cường quyền, nếu một thân một mình không vướng bận thì rất tốt, nhưng hắn lại là người đã có gia đình, cho nên không thể không sợ.

Trên thế giới vốn chẳng có công bằng, nhưng dù sao cũng phải có người đứng ra, cho dù chỉ khiến bóng đêm nứt ra một khe hở, lộ ra một tia sáng cũng đã là điều rất tốt.

Giang Cảnh nhất thời cắn chặt răng, tiến lên nắm cổ áo hắn:

"Khốn kiếp, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy nói! Ngươi biết không, tiểu thúc thúc của ta..."

Nhưng ta lại bất chợt nắm lấy cổ tay Giang Cảnh.

Thân thủ của Giang Cảnh ở địa giai cũng xem như cao thủ, theo lý thuyết sẽ không bị một địa giai tứ phẩm như ta khống chế, nhưng tiếc là ta có thần khí của Thủy Thiên Vương.

Giang Cảnh ngẩng đầu nhìn ta, hắn muốn hất tay của ta ra, gương mặt thanh tú vốn lộ vẻ chán ghét nhưng lại bất chợt trở nên vặn vẹo.

Tất cả chúng ta đều nghe thấy một tiếng "rắc" truyền tới từ cổ tay của hắn.

Gương mặt Giang Cảnh trở nên trắng bệch, hắn cắn chặt răng để mình không kêu ra tiếng.

Nhưng qua lần này, hắn cũng biết bây ta đã không còn như xưa, hắn đã không còn là đối thủ của ta nữa.

Hắn muốn nhìn người đội mũ kia, để người đội mũ trút giận giúp hắn, nhưng bây giờ lại chợt nhớ...‘đội mũ’ đã nhận ta làm "Tông gia", bảo vệ ta còn chưa kịp, sao có thể làm gì ta.

Trong nhất thời, hắn lại cắn chặt răng, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể gắt gao nắm chặt cổ tay. Nhìn ánh mắt của Bạch Hoắc Hương, hắn đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, suy nghĩ muốn lập tức giết chết ta cũng có.

Ta không nhìn hắn ta, chỉ nhìn về phía Trương Minh:

“Ngươi cứ từ từ nói, tất cả chúng ta đều đang nghe.”

Trương Minh thấy ta trừng trị Giang Cảnh, đôi mắt sau gọng kính sáng bừng lên.

Dường như chuyện này đã tiếp thêm cho hắn một ít dũng khí --- đám Giang Thần, có lẽ cũng không phải là không có gì lay nổi.

Vì vậy, hắn hít một hơi, lớn tiếng nói:

“Lúc đó ta cũng ở đấy, là Giang Thần và Tôn Đại Tề dẫn chúng ta đi! Họ nói những bà lão kia ăn trẻ em, hơn nữa chuẩn bị đến trường của bọn ta để bắt đám trẻ, cần chúng ta đến đó thay trời hành đạo. Ta, ta nhát gan, nhưng ta vẫn đi theo!

Hệt như những gì ta đoán. Từ khi đứa nhỏ đội mũ hổ biến mất trong rừng cây, bà lão khóc tang bị đồn thành bà ngoại sói, lời đồn như có mũi có mắt, khiến người nghe như tận mắt chứng kiến bà tắm táp sạch sẽ cho đứa nhỏ, sau đó bỏ vào trong nồi sắt.

Hơn nữa, mỗi lần Tôn Đại Tề nhắc đến bà lão khóc tang thì luôn nhổ một ngụm nước miếng, tỏ vẻ xúi quẩy – dường như hắn có thâm thù đại hận gì đó với bà lão.

Mấy đứa trẻ trong thời kỳ ‘trẩu tre’ đều nghĩ mình có trái tim của một siêu anh hùng giải cứu thế giới. Vừa nhắc tới ‘thay trời hành đạo’, bọn họ như bị hảo hán Lương Sơn phụ thể, moi móc hết sức bắt nạt học sinh ngoan thời còn đi học ra để mà ‘hành đạo’.

Chỉ có một mình Trương Minh là cẩn thận hỏi, nếu bà lão kia thật sự làm những chuyện này thì sao bọn họ không đi báo cảnh sát?

Kết quả bị Mã Lục tát vào đầu một cái, nói hắn là kẻ ngốc...mấy đứa nhỏ đều bị bà lão ăn cả rồi, lấy đâu ra chứng cứ?

Nếu như chúng ta còn không ra tay, bà ta sẽ ăn càng nhiều trẻ con hơn, một ngày nào đó cũng sẽ ăn luôn ngươi.

Trương Minh bị dọa rụt cổ, chỉ có thể nhắm mắt đi theo.

Hơn nữa hắn không rõ, vì sao lại dùng tăm trúc?

Mã Lục liền nói cho hắn biết...lão yêu bà này biết yêu pháp, phương pháp bình thường không làm được nàng, phương pháp này có thể đóng đinh bà ta, khiến bà ta vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Trương Minh vẫn không hiểu lắm, chỉ thấy Mã Lục sùng bái nhìn Giang Thần --- nói đây là Cá Chép nói, thằng nhóc kia là người thành phố, hiểu biết nhiều thứ lắm.

Đương nhiên, hiện tại không ai dám gọi Giang Thần bằng biệt danh này.

Ngày hôm đó, hắn trơ mắt nhìn một người sống biến thành người chết, sợ đến mức gần như tè ra quần ngay tại chỗ.

Tôn Đại Tề nhìn thấy xác chết thì lộ vẻ chán ghét ghê tởm, còn Giang Thần tuy không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng, sáng đến mức khiến người ta sợ hãi.

Đến lượt hắn thì bà lão khóc tang đã không có hơi thở nữa, hắn thừa dịp những người khác không chú ý, cắm tăm tre trong tay xuống phần đất phía sau bà lão, làm bộ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nói đến đây, Trương Minh nghỉ ngơi một lát, tận lực làm cho mình tỉnh táo lại. Sau đó, hắn chỉ vào thi thể,nói:

"Ta có thể chỉ ra lỗ nào là do ai cắm.”

Mọi người hoàn toàn không còn gì để nói, mắt to mắt nhỏ nhìn Giang Thần.

Giang Cảnh ngược lại còn muốn nói chuyện, nhưng nhân chứng vật chứng ở chỗ này, hắn cũng nói không nên lời, chỉ đành nhìn về phía Giang Thần cầu cứu:

"Chú út, chú nói hiện tại..."

Bình Luận (0)
Comment