Mẹ Tôn Đại Tề nhìn về phía Giang Thần, thất thanh hô:
"Chính là ngươi... Chính ngươi đã hại con trai ta...uổng công nó vẫn coi ngươi là cứu tinh của nó! Nó đi cầu ngươi, ngươi không thích thì từ chối là được, sao lại để người tới hại nó...”
Bà ta vừa nói vừa nhào về phía Giang Thần.
Chuyện này khiến bà bị kích thích quá lớn, lời nói cũng không còn mạch lạc --- con trai ngươi và đám bạn của hắn làm ra mấy cái chuyện táng tận lương tâm như này, chết kiểu đấy còn tiện nghi cho bọn hắn rồi.
Nhưng Giang Cảnh đã nhanh chân chắn phía trước.
"Tôn bá mẫu, sự tình còn chưa rõ ràng, ngươi trước đừng kích động..."
có gì còn chưa rõ ràng chứ?
“Đừng như vậy.”
Bỗng nhiên, Giang Thần tự mình lên tiếng.
Giọng của hắn vừa chân thành vừa trầm thấp, khiến mấy tiểu cô nương nghe tới thẳng mắt.
Giang Cảnh quay đầu lại, nhìn về phía Giang Thần, giống như nhìn ra hy vọng:
"Chú út..."
Giang Thần kéo tay Giang Cảnh ra, ấm áp nói:
“Ngươi sẽ làm Tôn bá mẫu đau.”
Lại bắt đầu rồi... Tên khốn này biết diễn thật ấy chứ.
Tôn Đại Tề nhìn về phía Giang Thần, giống như không tin vào tai mình.
Giang Thần nói tiếp:
"Quả thật nên trách ta...ngày trước khi ta còn nhỏ, từng nghe Đại Tề nói có một bà lão rất hung dữ, hơn nữa hình như đang để mắt đến hắn. Con nít mà, nghe vậy thì nghĩa khí dâng trào, đương nhiên là muốn giúp anh em của mình --- ta cũng đã từng khuyên là trước tiên cứ điều tra rõ mọi việc trước, nhưng không ngờ sao đó...”
Giang Thần thở dài:
"Là ta không tốt, chỉ sợ bà lão tổn thương Đại Tề nên không điều tra rõ, cũng do ta bao che khuyết điểm, vì thanh danh của Đại Tề nên luôn không dám nói ra.”
Nghe thấy chưa, chỉ dùng dăm ba câu đã đẩy toàn bộ chuyện lên người của Tôn Đại Tề, còn ẩn dụ mình là người có tình có nghĩa.
Không hổ là Giang Chân Long a!
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Thất Tinh, trình độ phản ứng của tên đối thủ này của ngươi cũng chẳng thua kém gì ngươi bao nhiêu.”
Mẹ Tôn Đại Tề cũng sửng sốt một chút:
"Nhưng... Nhưng đại sư kia đã nói là ngươi tìm người đến đưa thi thể đi, còn khiến con trai ta...”
Giang Thần lắc đầu một cái.
“Lời này không đúng, những người trúng tà khi nãy cũng đã nói là chính Đại Tề đưa xác đi.”
Chiếu theo cách nói của Giang Thần thì vận khí gần đây của Tôn Đại Tề không tốt nên đã tìm hắn để thương lượng tìm cách. Sau khi nghe hắn nhắc đến chuyện này thì Giang Thần sợ hắn bị âm linh ảnh hưởng nên đã tìm người đến để làm pháp sự.
Ai ngờ pháp sự xảy ra vấn đề nên mới dẫn đến như việc như vậy.
Giải thích xong, Giang Thần lại chân thành nói:
"Lúc Đại Tề còn sống, hắn chính là huynh đệ của ta, hắn chết như vậy ta cũng không có khả năng mặc kệ. Chuyện trong nhà thôi cứ giao cho ta đi...Đại Tề đã không còn, việc hắn nên làm ta thay hắn làm, tội mà hắn phải chịu ta thay hắn chịu.”
Mấy câu này quả thực cảm động trời đất, ngay cả mẹ của Tôn Đại Tề đều dao động. Nàng nhìn về phía thi thể, bỗng nhiên gào khóc:
"Đại Tề à, đứa nhỏ ngốc này. Sao con lại ngu ngốc như vậy, sao không nói với mẹ một tiếng...”
Người chung quanh nhất thời cũng trở nên kích động: "Aiz, Giang công tử thật sự là người có nghĩa khí...tuổi nhỏ như vậy mà đã có lòng can đảm, vì bằng hữu chuyện gì cũng chịu làm.”
“Đúng vậy, thật sự là tình bạn giữa nam nhân...biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng vì bằng hữu, cho dù có huỷ thiên diệt địa thì cũng phải theo bạn tới cùng! Tam quan chính chắn đến nổ tung!”
Tam quan chính chắn?
Lời này quả thực làm cho người ta cả người phát lạnh. Có thể nói ra loại lời này, tam quan của các ngươi bị chó liếm hết rồi à?
Đó là mạng người - là một mạng người sống!
Bà lão khóc tang đã làm gì sai? Chuyện bà ấy muốn làm đến chết cũng chẳng làm được, đều bởi vì những tên tội phạm còn niên thiếu này!
Giang Thần nói tiếp:
"Đương nhiên, ta cũng sẽ phối hợp điều tra, lúc cần làm chứng thì cũng sẽ đứng ra. Cũng giống như Trương Minh vậy.”
Trương Minh vừa nghe điều này liền trợn to hai mắt:
"Nhưng... Nhưng mà..."
Giang Thần cười cười với Trương Mạn:
"Lúc trước ta cũng giống như ngươi, không dám ra tay thực sự. Nếu không bây giờ có lẽ ta cũng bị kéo vào nước rồi!”
Tội của tòng phạm thường nhẹ hơn so với thủ phạm rất nhiều, hơn nữa còn kèm theo cái mác ‘không ra tay’, ‘tuổi còn nhỏ’, cộng thêm quyền thế của gia đình Giang Thần làm ô dù. Nên dù có thật sự điều tra thì cuối cùng cũng chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không.
Ách Ba Lan có chút nhịn không được:
“Ca, rõ ràng trong này vẫn còn điều gì mờ ám. Chẳng lẽ chúng ta cũng để cho Giang Thần...”
Mục đích của hắn rõ ràng là muốn tách mình sạch sẽ, nhưng cũng không thể để nó diễn ra dễ dàng như vậy được.
Từ sớm đã có người gan lớn báo cảnh sát, lúc này cảnh sát cũng đã đến điều tra. Sau khi nghe xong nguyên nhân hậu quả của sự việc thì bọn họ nhận định Giang Thần và Trương Minh nhiều lắm chỉ là ‘thấy chết không cứu’. Với lại chuyện này liên luỵ nhiều người như vậy nhưng chẳng có ai truy cứu, nên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chuyện điều tra sắp kết thúc, việc này cũng sắp được hạ màn.