Ách Ba Lan sốt ruột nói:
"Ca..."
còn ta thì nhìn về phía mẹ Tôn Đại Tề:
“Con trai của bà có quý trọng thứ gì không? Kiểu bình thường không cho ai đụng vào ấy.”
Mẹ của Tôn Đại Tề vẫn đang chìm đắm trong đau khổ, vừa nghe thấy lời này của ta thì chợt ngây ngẩn.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ngươi cũng không hy vọng con trai mình dù chết cũng mang trên mình cái mác của kẻ giết người đúng không?”
Câu nói này của ta chọc chính xác vào điểm đau đớn của mẹ Tôn Đại Tề:
“Đừng để con trai ngươi hàm oan nơi chín suối.”
Mẹ Tôn Đại Tề trợn to hai mắt, suy nghĩ nửa ngày rồi mới nói:
“Ta chỉ nhớ hắn rất coi trọng một cái điện thoại cũ, ai cũng không cho đụng vào. Có hôm ta nhìn thấy, lỡ tay suýt vứt, hắn lập tức chạy tới đoạt về. Nhưng cái này...”
Chính là cái này.
Ta lập tức nói.
“Cái điện thoại cũ ấy hiện tại đang ở đâu?”
Mẹ Tôn Đại Tề do dự một chút, nói:
“Ở chỗ ta, ta thường nhìn nó rồi nhớ đến hắn...”
Bà vừa nói vừa móc ra một cái điện thoại cũ.
Đó là một cái điện thoại đời cũ, là mẫu của 10 năm trước, có thể chụp hình nghe nhạc. Có lẽ nó không được sử dụng thường xuyên, dấu vết để lại cũng không nhiều lắm.
Ta lập tức cầm lấy cái điện thoại, chỉ tiếc là nó hết pin rồi.
Lúc này, một cục sạc kiểu cũ đột nhiên được đưa tới trước mắt ta.
Người đưa là Trình Tinh Hà --- à không, là Trình Doreamon mới đúng!”
“Đừng cứ bảo ta hay nhặt mấy thứ đồ bỏ đi --- thứ ta nhặt không phải là đồ bỏ, mà là sự cô đơn.”
Ta nhanh chóng cắm điện sạc, đợi đến khi nó lên nguồn thì các cảnh sát kia cũng sắp đi.
Thời gian đợi máy mở chỉ có mấy giây, nhưng ta lại cảm thấy nó như kéo dài cả vài năm.
Vất vả lắm mới chờ điện thoại lên nguồn, ta lập tức mở album ảnh và file ghi âm ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chúng ta đi trước..."
Cảnh sát đều chuẩn bị lái xe đi.
Thấy vậy, ta lập tức kêu to.
"Chờ một chút." "
cảnh sát sửng sốt:
"Chuyện gì vậy?”
Giang Thần nhìn về phía ta, dường như có chút nghi ngờ. Nhưng khi chú ý đến cái điện thoại cũ trên tay ta, vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi.
Ta giờ điện thoại lên cao:
"Ở đây có bằng chứng quan trọng."
Cảnh sát nhíu mày, ta nhanh chóng đưa điện thoại sang.
Bên trong là video Tôn Đại Tề quay lén.
Nhân vật chính trong video mặc dù nhìn rất trẻ, nhưng cũng có thể nhận ra đó là Giang Thần.
Giang Thần bên trong video vẫn chưa chú ý để việc mình bị quay lén, vẫn còn đang rất nghiêm túc nói.
“Ta thấy bà lão kia suốt ngày nhìn chằm chằm ngươi, quả thật chẳng có ý tốt gì. Vừa hay ta đang có một sáng kiến hay, ngươi có muốn nghe không?”
Tôn Đại Tề rất kích động:
"Là gì? "
“Giết bà ta.”
Thiếu niên Giang Thần hời hợt nói:
“Ta sẽ giúp ngươi – ngươi chỉ cần gọi mấy tên không có đầu óc kia tới, lại chuẩn bị thêm mười mấy cây tăm trúc. Gần đây ta vừa mới nghe được một phương pháp lạ, đang định tìm người để thử xem.”
Người có mặt nhìn thấy đoạn video này đều ngây ngẩn cả người.
Ta liền biết...Tôn Đại Tề dám đi tống tiền Giang Thần, trong tay hắn nhất định có chứng cứ rất mấu chốt. Bằng không hắn cũng không có lá gan đó.
Chứng cứ ấy, quả nhiên bị ta tìm được rồi.
…
Nội dung còn lại càng kinh tâm động phách...Giang Thần không những phán đoán xem khoảng thời gian nào khu rừng không có người, còn chọn mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển để thay thế hành động, thậm chí ngay cả chỗ chôn xác cũng đều tính toán xong.
Mà toàn bộ hành trình, Tôn Đại Tề đều gật đầu vâng dạ, toàn quyền đều giao cho Giang Thần.
Ta xem mà cũng sởn tóc gáy, Giang Thần mới có tí tuổi đầu mà đã tính toán trật tự chu toàn mọi thứ như vậy.
Và dường như trong mắt thiếu niên Giang Thần, chuyện này cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Tôn Đại Tề nhìn như chẳng có đầu óc lại chẳng biết vì mục đích gì mà lại lén quay lại những video này.
Không biết hắn đang tạo cho mình một đường lui, hay là đã biết thân phận của Giang Thần, nên nhân cơ hội bắt lấy nhược điểm của hắn ta, hay chỉ đơn giản là kiểm tra chế độ quay chụp của điện thoại.
Chỉ tiếc là hiện tại Tôn Đại Tề đã chết, sự thật sau đó cũng bị chôn vùi vĩnh viễn.
Không ngờ rằng sau này, thứ này lại biến thành một manh mối quan trọng, cũng biến thành bùa đòi mạng Tôn Đại Tề.
Giang Thần là ai chứ, việc mà Tôn Đại Tề bảo hắn làm không khó lắm, nhưng hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cũng kiêng kỵ thứ gọi là chứng cứ tồn tại trên đời.
Hắn là chân long chuyển thế, trong cuộc đời của hắn không nên tồn tại bất kỳ vết nhơ nào.
Chỉ cần có một vết nhơ, dù là nhỏ, hắn cũng sẽ giải quyết triệt để.
Ta nhìn về phía người đội mũ kia...cũng có thể hắn đang hợp tác với người đội mũ này, vừa lúc nhân cơ hội này nhìn xem người đội mũ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.