Giang Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nội dung trong video ai biết có phải đã bị nguồ chỉnh sửa hay không, ta nói cho các ngươi biết, chú út của ta là...”
“Những chuyện này không cần nói với bọn ta.”
Viên cảnh sát lạnh lùng nói.
“Giang Thần đúng không, ngươi đi theo chúng ta về đồn trước.”
Đám quần chúng ăn dưa lúc này mới xì xào bàn tán:
"Giang công tử sao có thể là người làm ra loại chuyện này? Không giống chút nào!”
“Biết người biết mặt không biết lòng --- tuy rằng ta xem cũng không người giống, nhưng mà người chết rồi, chứng cứ cũng ở ngay đây!”
“Ngươi biết bối cảnh nhà Giang công tử chứ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài..."
Đúng vậy...loại chuyện này mà truyền ra ngoài thì càng khiến hắn khó chịu hơn việc bị đánh chết.
Đừng nói chính hắn, ngay cả gia đình hiển hách kia của hắn chỉ sợ cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Hết cách rồi, ai bảo từ khi sinh ra hắn đã ở vị trí vạn người chú ý chứ?
Những người ở vị trí này, nếu xảy ra sơ suất gì thì chỉ biết càng ngã càng đau.
Lần này không cần ta thu thập hắn, người cha hiển hách kia của hắn sợ rằng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Đánh rắn đánh bảy tấc, đây chính là bảy tấc của hắn, có hiệu quả hơn nhiều so với những thứ khác.
Mặt ngoài Giang Thần vẫn giả vờ rất phối hợp, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài khi nhìn ta lại sâu như một đầm nước chết.
Có thể nhìn ra được, hắn đối với ta động sát tâm.
Ách Ba Lan vô cùng kích động:
“Ca, cái tên khốn đó luôn muốn đè đầu chúng ta, bây giờ xem như gặp phải báo ứng rồi!”
Trình Tinh Hà cũng nhàn nhã lấy ra tơ mực:
“Đây chính là thứ gieo gió gặt bão đúng không Thất Tinh, mối nạn lao ngục lần này cũng đủ để hắn nhận đủ.”
Sao lời này nghe có chút lạ lạ? Mẹ nó, ngươi đang mắng xéo ai đấy?
Chỉ có điều ta vẫn không hiểu lắm... Vì sao hắn ta lại làm như thế?
Thật sự là vì để bảo vệ Tôn Đại Tề? Có quỷ mới tin.
Hắn làm việc gì thì cũng đều có mục đích riêng của mình, hắn khi còn trẻ đã thế, đến bây giờ cũng như thế.
Nhưng rốt cuộc hắn có thâm thù đại hận gì với một bà lão đơn chiếc, đáng để hắn hao tổn nhiều tâm lực như vậy?”
Ách Ba Lan nói:
"Ca, ta thấy ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa...có lẽ hắn chỉ đơn giản là một tên biến thái mà thôi.”
Một thiên chi kiêu tử lại có tâm lý biến thái?
Không đợi ta nghĩ rõ ràng thì tên đội mũ dường như muốn nói gì đó, do dự một lúc rồi cũng nhỏ giọng nói với ta.
“Chúng ta và hắn đã bàn xong một mối hợp tác làm ăn, đến lúc này người trong Yếm Thắng Môn đều gặp nạn. Chỉ là có một số việc, ta còn phải...”
Nghe vậy, ta lập tức hỏi vị ‘tông gia’ chẳng biết từ đâu tới nay.
“Các người rổt cuộc đã bàn chuyện làm ăn gì?”
Chỉ thấy người sau càng đè giọng xuống:
“Là việc là liên quan đến huyệt chân long, bọn ta đã nói sẽ cùng nhau đi vào.”
Ta lập tức lấy lại tinh thần:
“Vậy còn máu của chân long...”
Nhưng lời còn chưa kịp nói thì đã thấy có một người đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta.
Ta hoảng sợ cúi đầu nhìn, phát hiện người kia là Trương Minh.
Ta vội vàng đỡ hắn dậy.
“Này, đang yên đang lành ngươi quỳ cái gì?”
Nhưng Trương Minh vẫn kiên trì dập đầu với ta một cái rồi mới đúng dậy.
“Tiên sư, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã giúp ta giải quyết cơn ác mộng bám theo ta bao nhiêu năm qua!”
Vốn dĩ từ khi làm chuyện này thì trong lòng Trương Minh đã xuất hiện một bóng ma.
Cho nên sau khi hắn lớn lên, hắn mới cố gắng nỗ lực để có thể rời khỏi Hưng Long Cung, rời xa đám người Mã Lục Tôn Đại Tề. Mỗi khi đêm về, hắn luôn mơ tháy bà lão cả người là lỗ thủng kia.
Hắn không trực tiếp tiếp tay cho cái chết của bà lão, nhưng hắn lại khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu.
Hiện tại, vết thương vốn đã bưng mủ này rốt cuộc cũng bị đâm thủng rồi.
Trương Minh nói tiếp.
“Nhiều năm qua ta vẫn luôn rất sợ hãi, ta sợ Giang Thần, cũng sợ Mã Lục và Tôn Đại Tề, néu ta không nghe lời thì bọn họ có lẽ sẽ bắt nạt ta y như những người đó. Nhưng hiện tại ta không còn gì phải sợ nữa rồi.”
Trương Minh nhìn ta cười.
“Ta không muốn sống một cuộc đời nơm nớp lo sợ nữa.”
Trình Tinh Hà nói:
“Hừm, Thất Tinh, ngươi lại cứu vớt một kẻ yếu ớt lạc loài trên trần gian, công đức vô lượng rồi!”
Trương Minh có hơi ngại ngùng, nhưng nụ cười hiện tại của hắn trong sáng hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn xoay người, muốn đi theo xe cảnh sát nhưng lại chợt bị ta kéo lại.
Khi hắn quay đầu lại, ta nói.
“Chuyện tiếp theo có lẽ sẽ khiến ngươi chịu khổ một chút, chỉ có điều ngươi cố gắng chịu đựng một chút. Ta thấy được mây mù trên ấn đường của ngươi đã tan đi, mà theo một chút kim khí, sau này sẽ có quý nhân phù trợ.”
Trương Minh không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
“Tiên sư nói gì thì ta tin nấy!”