Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1068 - Chương 1068: Tên Đội Mũ

Chương 1068: Tên Đội Mũ

Giang Cảnh tức đến giậm chân, móc điện thoại ra để gọi, đồng thời còn dùng ánh mắt uy hiếp ta.

Ta thì chẳng sợ gì, dù sao thù cũng đã kết, ai chết ai sống, phải coi thử đầu của người nào cứng hơn.

Lúc này mẹ của Tôn Đại Tề cũng tới, bà cũng định học theo Trương Minh quỳ xuống trước mặt ta.

Ta vội vàng đỡ bà dậy.

“Tổn thọ tổn thọ mất...”

Thật ra lúc này mẹ của Tôn Đại Tề cũng chẳng còn sức lực gì, dễ dàng bị ta kéo dậy. Nhưng bà vẫn lau nước mắt, nói.

“Tiên sư, cảm ơn người đã minh oan cho Đại Tề nhà ta!”

Câu nói này của bà làm ta cảm thấy hơi lúng túng, thật ra cũng không phải là minh oan gì, dù sao thì việc Tôn Đại Tề làm cũng chẳng sạch sẽ gì...

Sau đó ta lại nghe mẹ của Tôn Đại Tề hỏi bà có thể làm gì để trả ơn cho ta.

Trình Tinh Hà nghe vậy thì vừa ăn tơ mực cừa nói.

“Chuyện này ta giúp ngài giải quyết --- có lẽ ngài cũng biết, nếu muốn sống tốt thì cần phải tích công đức...”

Việc ác mà Tôn Đại Tề làm không ít, vận thế của gia đình cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, nếu thật sự cầm tiền đi làm công đức thì cũng không phải là chuyện gì xấu.

Lúc này ta mới để ý Bạch Hoắc Hương đứng bên cạnh đang bí mật thở phào.

Ta bèn hỏi nàng, đang nghĩ gì thế?

Lúc này nàng cũng phản ứng lại, đáp.

“Ta đang suy nghĩ nếu chuyện làm ăn của ngươi cũng thuận lợi như ngày hôm nay thì tốt quá, không cần như lúc trước hở một xíu là bán thân bán mạng.”

Chuyện lần này đúng là một mối làm ăn tương đối ‘an toàn’ hiếm có được.

Bạch Hoắc Hương vừa nói xong thì mới ý thức được mình nhỡ miệng, mặt lập tức đỏ bừng.

“Ta không phải là đang quan tâm ngươi, ta chỉ cảm thấy...”

Nàng càng nói càng không biết nói gì, câu từ cũng chẳng mạch lạc.

Chỉ là ta chợt nhớ tới tiên đoán của Thủy Bách Vũ, còn có câu ‘người chết nhảy sông’ của Thi Giải Tiên, trong lòng bỗng xuất hiện dự cảm xấu.

Ta quay đầu nhìn lại, trời ạ, tên đội mũ đã biến mất từ lúc nào --- có lẽ hắn đã đi theo Giang Thần, tiếp tục ‘mối làm ăn’ của bọn họ.

Giang Thần và Yếm Thắng Môn cấu kết với nhau, xem ra đã quyết tâm phải lấy bằng được huyệt chân long.

Chỉ có điều ta thấy trong khoảng thời gian này bọn hắn cũng không gây nên sóng gió gì. Cũng không biết người cha hiển hách kia của Giang Thần sẽ trừng trị hắn thế nào, đáng tiếc là không mua được vé vào cửa, nếu không ta cũng sẽ đến thưởng thức một lát.

Lúc này ta cũng chợt nhớ An Ninh từ nãy đến giờ vẫn chưa về. Ta bèn lấy nước nặn một lá bùa để nàng náu thân, đồng thời trong lòng suy nghĩ lần này xem như nàng đã lập công lớn, ta cần phải khen thưởng để cổ động tinh thần tích cực của nàng.

Ta nên mời nàng ăn cái gì đây nhỉ? Mồi câu? Giun đất? Hay gì khác?

Nhưng mãi một lúc sau, ta chợt nhận thấy có gì không ổn – bùa náu thân ta cũng nặn xong rồi, sao nàng còn chưa về nữa?

Dự cảm bất tường trong lòng càng nặng hơn, chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện gì rồi?

Dưới đáy nước, chẳng lẽ còn thứ gì khác?

Trái tim ta siết chặt, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn lập tức đi tìm An Ninh.

Nhưng trong sâu thẳm, trực giác của ta càng lúc càng kêu gào mãnh liệt -- không thể xuống nước, tuyệt đối không thể xuống nước.

Cảm giác này rốt cuộc đến từ đâu?

Nhưng dù như vậy, ta cũng không thể trơ mắt nhìn An Ninh cứ biệt tăm biệt tích như vậ.

Ta đặt một tay lên nút áo sơ mi, muốn cởi quần áo ra. Nhưng lúc này, một bàn tay bất thình lình nắm lấy cổ tay ta.

Ta quay đầu lại nhìn, sau đó sửng sốt, Tiểu Hắc Vô Thường?

Tiểu Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm ta, nghiêng đầu nói:

"Mới không gặp nhau có một khoảng thời gian mà công đức của ngươi tăng nhanh như vậy rồi?”

Nhìn thấy cố nhân, ta cũng rất kích động, nhưng vẫn phải vội nói.

“Ngươi chờ ta một lát, Trình Tinh Hà phát tài, lát nữa để hắn mời chúng ta ăn cơm. Bây giờ ta phải xuống nước cứu...”

Nhưng Tiểu Hắc Vô Thường vẫn không buông tay:

"Ta cũng tới vì chuyện này đây, may thật, ta đến cũng lúc lắm.”

Ta nhíu mày.

“Chuyện này?”

Tiểu Hắc Vô Thường gật gật đầu, nhìn chung quanh rồi hạ thấp giọng.

"Lão Hoàng bảo ta đến."

Ta lập tức vui vẻ, hỏi:

“Lão Hoàng? Dạo này hắn sao rồi?”

Từ lúc bị người hãm hội ở đại hội Thanh Nang lần trước thì Lão Hoàng đã lên Huyền gia tĩnh dưỡng, đến tận bây giờ ta còn chưa gặp lại hắn.

Tiểu Hắc Vô Thường đáp:

“Khá tốt, nhưng hắn vẫn không nhớ ra hung thủ hại mình là ai.”

Ta mơ hồ cảm thấy không đúng:

"Vậy hắn bảo ngươi đến..."

Tiểu Hắc Vô Thường nói tiếp:

"Hắn bảo ta đến để cứu ngươi.”

Ta có chút mơ hồ, đang yên đang lành, ta cần ai cứu chứ?

Tiểu Hắc Vô Thường đáp:

"Lão Hoàng nói, lần đến Hưng Long Cung này của ngươi sẽ không an bình, ở đây đang có một cái bẫy được lập sẵn chỉ chờ ngươi tự chui vào. Hắn bảo ta đến là để chuyển tới cho ngươi một câu --- cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được xuống nước.

Tim ta chợt hẫng mất một nhịp, câu nói này hoàn toàn trùng khớp với dự cảm của ta.

Ta nhịn không được nhìn xuống dưới nước, chẳng lẽ dưới này thật sự có gì đó?

Vậy việc ta để An Ninh xuống dưới chẳng phải là sai lầm lớn? Chẳng lẽ nàng đã...

Nhưng khi ta biết phía dưới nguy hiểm thì ta càng không thể mặc kệ nàng, nhưng Tiểu Hắc Vô Thường lại kéo ta lại, nói.

Bình Luận (0)
Comment