Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1069 - Chương 1069: Ngoài Ý Muốn

Chương 1069: Ngoài Ý Muốn

"Đừng nóng vội, lão Hoàng nói thứ ngươi muốn cứu kia tuy rằng tạm thời không ra được, nhưng sẽ không có việc gì. Đây cũng là cơ duyên của nàng, lão Hoàng lấy danh tiếng thiên giai của mình bảo đảm chuyện này với ngươi. Bây giờ ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi muốn bỏ cái mạng của mình lại đây hay là muốn giữ để làm chuyện khác?

Đúng vậy, việc ta phải làm còn rất nhiều.

Lúc này Tiểu Hắc Vô Thường mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ta lại nói tiếp:

“Nhưng mạng của An Ninh cũng là mạng.”

Tiểu Hắc Vô Thường thấy ta lại muốn nhảy xuống, vội vàng kéo ta lại.

“Ngươi khoan hãy gấp, Lão Hoàng còn nói thêm mấy lời nữa! Ngươi hãy đến bờ sông tìm một tảng đá màu trắng, sau này nhất định sẽ nhận được sự trả ơn. Sau đó ngươi cứ giao chuyện này cho nó làm, bảo đảm chính xác trăm phần trăm. Ngươi cũng biết văn đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên môn. So với việc bỏ mạng vô ích ở đây, chẳng bằng để người có chuyên môn tới giúp.”

Người có chuyên môn?

Ta dựa theo lời của Tiểu Hắc Vô Thường mà đến bờ sông quan sát, phát hiện ở nơi đó quả thật có một tảng đá màu trắng đang phát ra ánh sáng lập loè, vô cùng gai mắt.

Thật kỳ lạ --- cái thứ này là gì mà có thể giúp ta nhận được sự trả ơn?

Vì vậy ta nhanh chân đi tới chỗ tảng đá.

Đây chỉ là một tảng đá bình thường, ta cũng chưa từng có nhận công việc nào liên quan đến ‘đá’, nên sao có thể có giao tình với thứ này được?

Nhưng không ngờ khi ta vừa tới gần thì chợt thấy có một người từ phía sau tảng đá đi ra, dập đầu với ta.

“Không ngờ ân công thật sự tới rồi!”

Người này bọc kín mít từ trên xuống dưới, chả khác gì một tên cướp ngân hàng. Lần này ta thật sự bị doạ đến giật nảy mình, nhưng khi nhìn thứ trên đầu người này ta liền nhận ra – đây không phải là mũ da của Hùng Bá Thúc sao?

Lúc trước nó suýt chút nữa bị Hùng Bá Thúc coi là tà vật, cũng nhờ ta làm rõ chân tướng nên mới được minh oan. Hơn nữa trong lòng ta chợt cảm thấy hưng phấn, bởi vì tên này chính là thứ ở trong nước đã nói chuyện Thủy Thần Ấn Tín cho ta biết!

Hoá ra đây chính là hang ổ của hắn.

Lão Hoàng thật không hổ là thiên giai, ngay cả việc này cũng tính ra?

Tuy nhiên mũ da dường như có hơi căng thẳng, hắn hỏi ta vì sao lại tới đây vào lúc này.

Ta muốn tới thì tới, chẳng lẽ còn phải lật lịch coi giờ?

Mũ da vừa nghe ta hỏi lại thì cũng phát hiện mình lỡ lời, vội vàng nói cũng chẳng có việc gì. Ta cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng nếu mũ da không muốn nói thì ta cũng không hỏi kỹ, chỉ nhờ hắn giúp đỡ tìm An Ninh về cho ta.

Mũ da sau khi nghe xong thì liên tục gật đầu, nói chuyện này không khó, nhất định sẽ giúp ta làm thoả đáng. Nhưng xuất phát từ giao tình giữa hai bên, nó cũng dặn ta tuyệt đối không được xuống nước.

Điều này càng làm ta cảm thấy tò mò, dưới nước rốt cuộc có thứ gì?

Mũ da nói xong thì xoay người biến mất, hẳn là đã xuống nước tìm người.

Không thể xuống nước nên ta chỉ có thể đứng trên bờ cẩn thận quan sát, đúng lúc này, có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai ta.

Ta cho rằng là Tiểu Hắc Vô Thường, quay đầu lại định nói chuyện thì chợt nhìn rõ người tới là ai, trong lòng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Người đằng sau là Thủy Bách Vũ.

Đúng rồi, Chúc Ngốc Tử bảo nơi này có manh mối của Bạch Hổ Cục, muốn trở về tìm viện binh, tính thời gian thì có lẽ giờ này cũng đã tới.

Thủy Bách Vũ cẩn thận nhìn mặt ta, rồi bất chợt thở dài.

Tiếng thở dài này làm ta có hơi chột dạ, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện ta tới gần Bạch Lộc Đả Tán?

Sau đó, ta nghe Thủy Bách Vũ nói một câu.

“Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ không tránh khỏi.”

Câu này làm ta càng căng thẳng, hết A Mãn và Cao lão sư nói ta xui xẻo lại tới Thủy Bách Vũ cũng nói ta xui xẻo, chẳng lẽ ta rơi phải lò luyện than nên đen thui rồi?

Ta liền hỏi hắn, lời này có ý gì?

Nhưng hắn chỉ lắc đầu, nói.

“Ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội rồi.”

Ta nghe hiểu – thì ra từ lúc ban đầu ta nên tránh tiếp xúc với người mang Bạch Lộc Đả Tán là Trương Quế Phương. Bởi vì Trương Quế Phương là đầu mối dẫn ta đến gặp Giang Thần, mà khi ta gặp Giang Thân thì mâu thuẫn giữa hai chúng ta sẽ trở nên gay gắt hơn?

Cái gì mà đắc tội người không nên đắc tội chứ? Từ khi ta gặp được Giang Thần thì luôn là hắn hùng hổ doạ người, hơn nữa còn cái thân phận chân long chuyển thế kia nữa --- hắn muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải rửa sạch cổ rồi tự động dâng cho hắn?

Thủy Bách Vũ như hiểu được suy nghĩ của ta, hắn khẽ mỉm cười.

“Sự việc không đơn giản như ngươi nghĩ đâu – sau này ngươi sẽ biết.”

Nghe vậy, suy nghĩ của ta cũng trở nên thoáng đãng hơn. Nếu đã thế thì chuyện sau này cứ để sau này tính, binh đến tướng chặn, nước đến thuyền dâng từ từ mà tới.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuyện của Bạch Hổ Cục.

Bình Luận (0)
Comment