Ta hỏi Thủy Bách Vũ, bây giờ đã tìm được Hổ Tiễn Vĩ và Hổ Khẩu Hạp, vậy manh mối của Bạch Hổ Cục đã xuất hiện chưa?
Thủy Bách Vũ lắc đầu:
“Nếu như dễ tìm như vậy thì còn gì là Tứ Tướng Cục.”
Nói bậy, ta đã phá tận hai cái rồi.
Nhưng ta cũng không vì thế mà lộ vẻ kiêu ngạo, lão đầu nhi từng nói súng bắn chim đầu đàn, làm người thì phải biết khiêm tốn.
Mà lúc này Tiểu Hắc Vô Thường đi tới hỏi Thủy Bách Vũ, đã tìm được manh mối của hung thủ hại Lão Hoàng trong đại hội Thanh Nang chưa?
Thủy Bách Vũ lắc đầu:
“Vẫn còn đang tra, nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần tra xong, chúng ta nhất định sẽ trả lại công đạo cho Hoàng tiên sinh.”
Bây giờ ta mới sực nhớ, manh mối mà Lão Hoàng để lại là ‘trái tim’, nhưng trái tim rốt cuộc là có ý gì?
Đau tim à?
Ta vội dập tắt cái suy nghĩ này, mẹ nó, tào lao.
Lúc này mặt rời cũng đã bắt đầu lặn, Thủy Bách Vũ nhìn mặt nước bị nhuốm một màu đỏ rực của hoàng hôn, nói:
“Chỉ mong việc này sẽ có tiến triển mới, thời buổi hiện giờ rối ren quá.”
Thời buổi rối ren? Ta chỉ biết gần đây thời thế đúng là không tốt thật, có nhiều người ngay cả thịt cũng không mua nổi, nhưng chẳng lẽ còn chuyện gì khác ngoài chuyện này?
Tiểu Hắc Vô Thường nhìn ta, nói một tiếng ‘thất lễ rồi’ rồi Thủy Bách Vũ rồi kéo ta sang một bên, nhỏ giọng nói.
“Ngươi không biết chuyện xảy ra gần đây à?”
Ta nghe mà choáng váng, gần đây ta đều bôn ba ở bên ngoài, cộng thêm việc ta cũng chẳng mặn nồng gì với những tin tức trong nghề nên chẳng nghe nói gì. Vì vậy, ta bèn hỏi hắn rốt cuộc có ý gì?
Tiểu Hắc Vô Thường nhỏ giọng giải thích:
“Bên Phủ Thiên Sư có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Phủ Thiên Sư? Phủ Thiên Sư có địa vị gì? Vững hơn cả bàn thạch, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Tiểu Hắc Vô Thường lại nói.
“Thì ngoài chuyện của Yếm Thắng Môn ra thì còn ai vào đây.”
Yếm Thắng Môn? Ta lập tức nhớ tới tên đội mũ.
Phải rồi, Yếm Thắng Môn lần này xuống núi chính là vì Tứ Tướng Cục. Mà họ từng có thù với Phủ Thiên Sư, nên có lẽ muốn nhân cơ hội này quậy cho đục nước.
Ban đầu ta còn cảm thấy, không biết là tên ngu ngốc nào không biết tự lượng sức mình đi đối đầu với Phủ Thiên Sư, đúng là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Nhưng khi thấy được nàng kia và tên đội mũ, ta mới biết đám người Yếm Thắng Môn có bản lĩnh lớn như thế nào. Nếu như ta cũng là thủ tịch thiên sư như Lý Mậu Xương thì ta cũng cảm thấy trong gối có gai, ngủ cũng chẳng yên.
Sau khi Tứ Tướng Cục bị phá hết hai cái thì phong thuỷ các nơi liền xuất hiện hỗn loạn, người của Yếm Thắng Môn lại thừa cơ châm dầu thổi lửa, nghe bảo là đang tìm thứ gì đó, khiến cho chẳng có nơi nào an bình.
Dù Phủ Thiên Sư nhân tài lớp lớp thì khi vừa phải tìm Tứ Tướng Cục, vừa phải xử lý Yếm Thắng Môn cũng bị rối đến sứt đầu mẻ trán. Thậm chí có một ít nguyên lão trong Phủ Thiên Sư còn cho rằng Lý Mậu Xương thân là thủ tịch thiên sư lại bất lực, âm thầm tính kế, muốn đá Lý Mậu Xương khỏi cái ghế thủ tịch để mình lên thay.
Chuyện này khiến ta cảm thấy vô cùng đồng tình – khó trách Đỗ Hành Chỉ và Ô Kê lâu rồi không liên lạc với ta, hoàn cảnh hiện tại của họ đúng là chả khác gì loạn trong giặc ngoài.
Cũng khó trách Thủy Bách Vũ muốn thành lập Tứ Tướng Hội, giúp Phủ Thiên Sư chia sẻ việc của Tứ Tướng Cục.
Nói đến đây, Tiểu Hắc Vô Thường cười mỉa nhìn ta.
"Nghe nói ngươi là con riêng của Lý Mậu Xương, cha ngươi hiện tại gặp nạn, ngươi không đi hỗ trợ, như thế nào lại chạy đến Tứ Tướng Hội?”
Nếu hắn thật sự là cha ta thì khi thấy hắn xui xẻo như vậy, ta trái lại phải khui mấy Đại Lục Hàn Thành để chúc mừng.
Hơn nữa nhắc đến Yếm Thắng Môn, ta chợt nhớ đến tên đội mũ gọi ta là Tông gia kia, ta bèn hỏi Tiểu Hắc Vô Thường có biết Tông gia là gì không?
Tiểu Hắc Vô Thường vừa nghe, sắc mặt nhất thời biến đổi, lộ ra biểu tình nhìn ta với cặp mắt khác xưa:
“Không hổ là con riêng của Phủ Thiên Sư, ngay cả chuyện này cũng biết?”
Thì ra sau khi Yếm Thắng Môn thành lập thì đã chia thành hai phái là Tông gia và Ngoại gia.
Đúng như tên gọi của nó, "Tông gia" bao gồm những kẻ có quyền quyết định trong Yếm Thắng Môn, còn ‘Ngoại gia’ thì chính là những người làm việc bên ngoài, nghe theo mệnh lệnh của ‘Tông gia’.
Nói cách khác, chỉ cần ‘Tông gia’ nói một câu, ‘Ngoại gia’ có thể vì nó mà đầu rơi máu chảy.
Trời ạ, đã là thời đại nào rồi mà còn chơi cái trò tinh thần kỵ sĩ như này?
Tiểu Hắc Vô Thường lại đè giọng xuống, nói:
"Ta còn nghe nói thứ mà Yếm Thắng Môn đang tìm kiếm khắp nơi hình như là người thừa kế của Tông gia, ngươi có phải có manh mối gì về chuyện này không?”
Người thừa kế?
Ta vội lắc đầu nói.