Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1071 - Chương 1071: Siêu Độ

Chương 1071: Siêu Độ

“Ta không biết gì hết.”

Tiểu Hắc Vô Thường "Chậc" một tiếng, hiển nhiên thập phần tiếc nuối:

“Hiện tại Phủ Thiên Sư đang truy lùng những kẻ tà môn ngoại đạo này, nếu ngươi có tin tức của Tông gia thì cứ báo lên Phủ Thiên Sư, cả đời sau nhất định sẽ công thành danh toại.”

Ngoài miệng ta nói nhất định sẽ lưu ý, trong lòng nghĩ chuyện ta bị nhận nhầm ngàn vạn lần đừng bị truyền ra ngoài – hiện tại ta đã là tội phạm bị truy nã của Tứ Tướng Cục, đừng để một ngày đẹp trời nào đó, con mẹ nó lại lắc mình biến thành tội phạm tà đạo bị truy nã của cả giới phong thuỷ.

Lúc ấy ta không nghĩ tới trên đời này còn tồn tại một thứ gọi là định luật Murphy – sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra.

Mắt thấy người của Tứ Tướng Hội dần dần tụ lại với nhau tìm kiếm Tứ Tướng Cục ở phụ cận, trong đó có một người lớn tuổi đi tới xì xào bàn tán rồi thở dài lắc đầu với Thủy Bách Vũ. Thủy Bách Vũ nghe xong, mày nhìn lại, sau đó đi sang đo.

Nghĩ cũng biết, có lẽ người lớn tuổi phát hiện chỗ này có ‘Tàng’, nên mời Thủy Bách Vũ sang để kiểm chứng.

Đúng lúc này, chỉ thấy Ách Ba Lan cầm điện thoại vội vã chạy tới, hoang mang nói.

“Ca, ngươi mau nhìn xem.”

Chuyện gì thế? Bị nổ điện thoại à?

Ta nhìn lại, phát hiện thì ra hắn ta muốn ta xem tin tức bên trong.

Giang Thần?

Không hổ là con trai của đại nhân vật, mới đây mà đã được lên báo rồi?

Tin tức liên quan tới hắn phủ khắp mọi mặt trần, cái gì mà ‘người thừa kế tinh anh lại biến thành thiếu niên phạm tội’, ‘là đạo đức thiếu hụt hay tình cảm bị chôn vùi’ linh tinh đủ các thể loại, nhưng đa phần đều rước về vô số bình luận mắng chửi.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy bé gái bình luận bên dưới, bảo là:

“Người đẹp trai như vậy không thể nào làm ra loại chuyện này được, ngồi chờ đảo ngược.”

“Tướng do tâm sinh, mặt đẹp như vậy lòng dạ nhất định cũng sẽ rất hiện lành, mọi người đừng để bị cánh nhà báo dắt mũi.”

Mẹ nó, ngươi tẩy đến mức tẩy luôn bộ não rồi đúng không? Bà lão khóc tang chết thảm như vậy ngươi không nhớ ư?

Sức mạnh dư luận đúng là đáng sợ, ta không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác. Hình tượng người hảo tâm Giang Thần xây dựng vì để tích công đức ngày trước xem như xong rồi.

Chỉ có điều không thể cho thằng nhóc này vài đấm, đúng là có chút tiếc nuổi.

Đương nhiên, sau này ta mới biết Giang Thần vì chuyện này đã ăn biết bao đau khổ, nhưng đó cũng là do hắn đáng đời.

Ta chợt nhớ tới bà lão kia, vì vậy quay đầu định đi tìm Trình Tinh Hà, bảo hắn thả bà ra. Bà lão chịu nhiều khổ như vậy, cũng tới lúc siêu độ cho bà rồi.

Trình Tinh Hà đang đùng đùng gõ máy tính tiền, đầu cũng chẳng ngó lên.

“Đang ngồi xổm dưới bờ sông ấy.”

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đích thân đi tìm. Ngưng khí lên tai, ta chợt nghe bà lão đang hát.

“Gió rì rào, trăng sáng trong, lá cây chiếu lên cửa sổ...”

Giọng hát kia vô cùng mềm mại.

Có lẽ đây là bài hát bà hấy hát cho những đứa trẻ đội mũ hổ kia nghe mỗi ngày?

Ta bắt đầu siêu độ cho bà – chỉ mong kiếp sau bà có thể hát cho những đứa nhỏ của mình nghe cả một đời.

Khi ta siêu độ xong thì trời cũng tối hẳn.

Trong lòng ta rõ ràng, không có Tô Tầm, ở đây tìm kiếm cũng chỉ tốn công vô ích, không bằng trở về Tứ Tướng Hội cùng mọi người nghỉ ngơi. Từ khi tới Hưng Long Cung thì cả bọn đều bận đến mức chân không chạm đất, Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương cũng chưa có bữa nào được ngon giấc.

Trình Tinh Hà không tính – hắn quả nhiên hệt như ta nói, hung hăng làm thịt mẹ của Tôn Đại Tề, số lượng ít nhiều hắn không nói cho ta biết, nhưng đôi mắt từ sáng đến giờ vẫn cứ lập loè vì hưng phấn, dù giờ ta có đuổi hắn đi ngủ thì hắn cũng ngủ không được.

Ta rất mệt, nên nhanh chóng ngủ thiếp đi, cũng có thể vì quá mệt mỏi nên ta đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Ta mơ thấy ta ở trong một đầm nước đen, còn bị xích bởi một rất nhiều sợi dây xích thô ta.

Ta muốn giãy dụa, nhưng không thể nào nhúc nhích.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như ta đã rtấ quen với nó.

Bất chợt, sợi xích va phải người ta, phát ra một âm thanh nho nhỏ -- là một thứ âm thanh vốn không nên xuất hiện.

Ta cúi đầu nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì hiện tại trên người ta đang mọc đẩy vảy.

Từng chiếc vảy lấp lánh giống như Tiêu Tương.

Bình Luận (0)
Comment