Ta mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay đang chìa tới bên cạnh mình giống như đang muốn tháo xích sắt ra.
Bàn tay ấy phát sáng óng ánh trong màn nước đục ngầu.
Là một bàn tay rất đẹp, nó giống như một đóa hoa lan đang nở rộ, và cũng rất quen thuộc...
Ai là chủ nhân của bàn tay này?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Ngươi nhất định phải ra ngoài...ngươi phải sống..."
Giọng nói này là...
Cơ thể ta đột nhiên thấy đau nhói, tứ chi như muốn đứt lìa ra, ta nghe thấy tiếng rồng kêu lảnh lót giống như chính mình là người phát ra âm thanh đó.
"Thất Tinh? Thất Tinh!"
Ta giật mình mở mắt ra, theo phản xạ tự nhiên ta vặn ngược một tay lại và rồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Trình Tinh Hà?
Ta vội vàng buông tay ra, hắn ôm tay mắng ta:
"Chẳng phải chưa chia tiền cho ngươi sao? Ngươi mạnh tay như vậy là vì muốn nhân cơ hội trả thù hả?"
Lúc này ta mới nhận ra trên trán mình đã lấm tấm mồ hôi.
Đó là một cơn ác mộng sao?
Nhưng cảm giác đó quả thật rất quen thuộc giống như chính ta đã từng trải qua.
"Giếng Tỏa Long."
Ta nghe chính mình thốt ra ba từ này.
Giếng Tỏa Long...nơi đó gọi là giếng Tỏa Long?
Trình Tinh Hà ôm tay và nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc:
"Hết hát kịch bây giờ ngươi còn muốn kể chuyện?"
Hát kịch?
Lúc này ta mới nhận ra vừa rồi trong giấc mơ đó ta quả thật đã phát ra âm thanh khiến Trình Tinh Hà hết hồn một phen, hắn đứng dậy và đẩy ta.
Người nằm mơ thấy giấc mơ này sẽ thấy đau đầu như búa bổ, bây giờ nghĩ đến nỗi đau đớn trong giấc mơ đó thật khiến người ta thấy ớn lạnh.
Trước đây ta đã từng chịu qua nỗi đau đó?
Trình Tinh Hà cuối cùng cũng nhận ra ta có gì đó không ổn, hắn đưa tay lên sờ vào trán ta và hét vọng ra ngoài:
"Chánh Khí Thủy, mau lại đây xem Thất Tinh đi!"
Bạch Hoắc Hương nhanh chóng đi vào, sờ vào trán của ta và lập tức cau mày, lấy ra một vài viên thuốc giống như kẹo sô-cô-la và nhét chúng vào miệng ta.
Thứ đó rất khó ăn, cả người ta cảm thấy có chút không ổn, ta muốn nôn.
Ách Ba Lan cũng đi vào:
"Ca ca của ta sao vậy?"
Bạch Hoắc Hương trả lời:
"Lần này hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực, e là...”
Nói rồi nàng quay đầy lại mắng Trình Tinh Hà:
"Ngươi rõ biết mình không muốn chết, lẽ nào ngươi muốn để Lý Bắc Đẩu kiệt sức đến chết vì Tứ Tướng cục đó sao?"
Trình Tinh Hà rụt cổ lại:
"Không, ta cũng không..."
Ách Ba Lan nghĩ lại bản thân đã hối thúc ta phá vỡ Tứ Tướng cục để nhanh chóng tìm được người yêu, liền lao tới trước giường của ta:
“Ca ca, ta có lỗi với ngươi, ta không vội tìm người yêu nữa đâu, ca ngươi đừng chết..."
Đầu óc ta mù mịt, ta vẫn chưa chết, ngươi vẫn nên giữ sức đi.
Tuy nhiên, gần đây ta quả thật rất mệt mỏi, ngay cả khi đã thăng cấp lên Địa cấp thì cơ thể của ta cũng không phải sắt thép.
Bạch Hoắc Hương bảo mọi người còn nước còn tát, cứ nghỉ ngơi trước đã.
Ta nghĩ bụng, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nhưng nếu Bạch Hổ cục thật sự ở gần đây thì cũng đã đến lúc tìm Tô Tầm đến rồi.
Nhưng tìm được hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, lúc đó hắn chỉ để lại địa chỉ, không có số điện thoại, giống như người thời nhà Thanh xuyên không đến vậy.
Đúng rồi, không phải hắn ở cùng một thành phố với Cố Qua Tử sao, bây giờ tìm Cố Qua Tử và nhờ hắn chuyển lời là được.
Ta đúng là thông minh mà.
Nghĩ rồi, ta định gọi cho Cố Qua Tử, nhưng chỉ vừa mới lấy điện thoại ra, điện thoại đã đổ chuông trước.
Trình Tinh Hà bị Bạch Hoắc Hương trách mắng nên sợ đứng khép nép một bên, nhìn thấy ta vừa mới lấy điện thoại ra thì điện thoại đã đổ chuông, hắn không kìm được sự ngưỡng mộ:
"Thất Tinh, bây giờ ngươi quả thật đã tiến hóa rồi, còn có thể nhìn thấy trước tương lai."
Ta cũng thấy vậy.
Đó là một dãy số lạ.
Số điện thoại lạ này nếu không phải gọi đến để hỏi ta có muốn mua cửa hàng hay không thì cũng là để mời ta tham gia hoạt động đập trứng vàng gì đó, lại còn tặng kèm quà tặng là soda chanh.
Ta định cúp máy nhưng có lẽ gần đây cơ thể quá suy nhược nên tay run lỡ ấn vào bắt máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên:
"Lý Bắc Đẩu?"
Trí nhớ của ta rất tốt, ta lập tức nhận ra giọng nói này rất quen.
Hơn nữa, giọng nói này giống như đang cố gắng bình tĩnh lại.
Ta ngẩn người, lẽ nào...
“Ta là Tô Tầm.”
Giọng nói đó quả nhiên đang cố gắng bình tĩnh lại:
“Bây giờ ta đang gặp chút rắc rối, ngươi có thể qua đây một chút không?”
Hả?
Trình Tinh Hà đi tới, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:
"Từ bao giờ ngươi và tên tiểu tử này lại có quan hệ tốt như vậy?"
Ta còn đang muốn biết đây này!
Tuy nhiên, người ta đang gặp khó khăn mà còn có thể gọi điện cho ta chứng tỏ người ta không hề xem ta là người ngoài, huống hồ bây giờ chúng ta đang có chuyện cần nhờ hắn giúp đỡ, nếu có thể giúp gì cho hắn thì ta đương nhiên sẵn lòng.
"Ngươi cứ nói."
Hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Bây giờ ta đang ở cung Hưng Long...và đang mắc kẹt ở phố Tây cầu Vận Hà, nếu có thể, ngươi hãy mau chóng đến đây."
Cmn? Sao hắn cũng đến cung Hưng Long rồi?